Chương trước
Chương sau
Từ sau lần Vân Cẩm Thời nói giúp Phong Tuyết, Phong Tuyết cũng không còn cố ý trốn tránh Vân Cẩm Thời, chẳng qua tính cách của cô ta trời sinh khá cô độc, giống với Vân Cẩm Thời trước đây, nói trắng ra chính là không quá hòa đồng, cho nên bề ngoài hai người vẫn không thân quen như lúc trước.
Chỉ có vài người biết được quan hệ giữa hai người đã trở nên tốt hơn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, ví dụ như Đường Đường vẫn đi theo Vân Cẩm Thời, ví dụ như Chu Sâm, đương nhiên không thể thiếu đạo diễn của bọn họ.
Bởi vì kỹ thuật diễn xuất của Vân Cẩm Thời chưa đạt tới kết quả Mạnh Thiệu Kỳ quá hài lòng, trong khoảng thời gian này Vân Cẩm Thời vẫn vô cùng chịu khó, Chu Sâm cũng giúp cô đối diễn, nhưng Vân Cẩm Thời vẫn cảm thấy thiếu chút gì.
Mãi đến chiều hôm đó, cô đang tẩy trang ở phòng hóa trang, Phong Tuyết chủ động tìm cô nói chuyện: "Đạo diễn vẫn không quá hài lòng sao?"
"Phải, nói tôi còn thiếu một chút gì đó, nhưng tôi thật sự không thấy chút cảm giác mà anh ta muốn." Vân Cẩm Thời có chút bất đắc dĩ nói: "Những lời anh ta nói thật sự có hơi trừu tượng, tôi không thể nào hiểu rõ."
Phong Tuyết lấy một kịch bản ra, đưa cho Vân Cẩm Thời: "Có lẽ sẽ có chút tác dụng."
Vân Cẩm Thời ngây người một chút, lúc nhận kịch bản ngẩng đầu lên thì Phong Tuyết đã đi rồi, cô mở kịch bản ra xem, phát hiện đây là kịch bản của Phong Tuyết, nói chính xác trong đó toàn bộ đều là lý giải của Phong Tuyết đối với nhân vật Tố Vân này, dày đặc lấp đầy mỗi một khoảng trống trong kịch bản.
Từ kịch bản có thể cảm giác được Phong Tuyết xem trọng vai diễn này thế nào, lại nỗ lực vì vai diễn này bao nhiêu, nhưng cuối cùng vai diễn này lại bị Vân Cẩm Thời lấy được.
Chẳng trách lúc trước cô ta không cho Vân Cẩm Thời chút sắc mặt hòa nhã nào, điều này không thể trách cô ta, bất kỳ ai sau khi đã nỗ lực nhiều như vậy lại bị người ta cướp mất vai diễn, đều sẽ không cách nào vui vẻ với người đã cướp đi vai diễn của họ được.
Phong Tuyết chỉ là không thích cô, không muốn tới gần cô, nhưng không làm chuyện gì khác, đã chứng minh phẩm chất tốt đẹp của cô ta. Ngôn Tình Hài
Vân Cẩm Thời không muốn lãng phí tâm ý của cô ta, rất nghiêm túc xem kịch bản từ đầu tới cuối một lần, thời gian Phong Tuyết lấy được vai diễn này rất dài, cô ta có dư thời gian để chuẩn bị, những lý giải có được sau khi nghiền ngẫm nhiều lần đương nhiên nhiều hơn so với Vân Cẩm Thời.
Trong lòng một nghìn người sẽ có một nghìn Hamlet, cùng một vai diễn mà người lý giải khác nhau, ý tưởng cũng sẽ khác nhau như vậy.
Mạnh Thiệu Kỳ có lý giải của Mạnh Thiệu Kỳ, Phong Tuyết có lý giải của Phong Tuyết, Vân Cẩm Thời đương nhiên cũng có lý giải của bản thân, chỉ là lý giải của cô vẫn chưa sâu sắc như vậy, xem qua ý tưởng của Phong Tuyết, lại được Mạnh Thiệu Kỳ giảng giải hết lần này đến lần khác, trong lòng cô rốt cuộc cũng có cảm giác khác biệt, hiện giờ nếu cho cô lên diễn lần nữa, cô có niềm tin rất lớn có thể khiến Mạnh Thiệu Kỳ hài lòng hơn với mình.
Vân Cẩm Thời cầm quyển kịch bản kia, không khỏi thở dài, lần này đã nợ một nhân tình không nhỏ, mà nhân tình thiếu nợ đều phải đền đáp.
Lần sau gặp sẽ mời cô ấy ăn cơm.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu kịch bản của Phong Tuyết, Vân Cẩm Thời bàn bạc với Mạnh Thiệu Kỳ một chút, thử nghiệm một cảnh, Mạnh Thiệu Kỳ không ngờ cô có thể thông suốt chỉ trong một đêm, sau khi xem xong hiệu quả biểu diễn của cô, cả người đều kinh ngạc mười phần: "Đêm qua cô ăn linh đơn diệu dược gì sao? Cảm giác toàn thân cô đều không giống!"
"Phải cảm ơn Phong Tuyết, cô ấy cho tôi những hiểu biết của cô ấy về vai diễn này, nếu không tôi cũng sẽ không thể hiểu được những lời anh nói nhanh như vậy." Lúc Vân Cẩm Thời nói lời này, Phong Tuyết ở cách đó không xa, dường như cô ta rất ít được người khác khen ngợi, lúc ấy còn có chút ngượng ngùng: "Là cô tự lý giải rất tốt, tôi cũng không giúp được gì."
Thật sự Phong Tuyết vẫn có chút không cam lòng khi vai diễn bị giành mất, kỹ thuật diễn của cô ta thật ra cũng không tệ lắm, nếu không cũng sẽ không được diễn vai Tố Vân chỉ trong một lần liếc mắt, nhưng trong khoảnh khắc này cô ta lại có một chút thoải mái.
Ít nhất người cướp vai diễn của cô ta không kém so với cô ta, thậm chí điều kiện toàn diện quả thật mạnh hơn cô ta, chút không cam lòng này cũng chậm rãi tiêu tan đi rất nhiều.
Mạnh Thiệu Kỳ cũng không ngờ thế mà lại là Phong Tuyết giúp đỡ, rất kinh ngạc gật đầu, tuy nói anh ta không thèm để tâm tới nhân phẩm của diễn viên, nhưng chung quy diễn viên có nhân phẩm tốt sẽ càng dễ khiến người ta sinh lòng hảo cảm so với người nhân phẩm kém, Mạnh Thiệu Kỳ nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Sau này nếu có vai diễn thích hợp tôi sẽ tìm cô." Xem như là bồi thường đi, dù sao quả thật anh ta đã khiến Phong Tuyết bận rộn trong thời gian dài.
Mạnh Thiệu Kỳ luôn không có gì áy náy lại có chút mềm lòng nho nhỏ ở phương diện này.
"Cảm ơn đạo diễn."
Hiểu biết của Vân Cẩm Thời đối với vai diễn như vậy đã đủ rồi, dùng lời nói của đạo diễn chính là đã diễn ra được linh hồn của nhân vật kia.
Tố Vân không thể nghi ngờ là một nhân vật rất được ưa thích, nhất là giai đoạn sau khi hắc hóa, tuy rằng vẫn đối nghịch với nam nữ chính, nhưng bởi vì thân thế bi thảm, còn có sự đấu tranh không ngừng, cùng với cái chết thê thảm sau cùng, đều là điểm cộng rất lớn, sẽ khiến khán giả sinh lòng thương xót, sau đó sinh ra yêu thích.
Mà hiện tại, Vân Cẩm Thời hóa thân thành Tố Vân, đã khiến đạo diễn cảm thấy rất hài lòng, một người xoi mói như vậy mà còn cảm thấy hài lòng, đa số người xem chắc chắn cũng sẽ bị nhân vật này hấp dẫn.
Từ sau chuyện này, quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và Phong Tuyết liền thân mật như thế, từ quan hệ cô biết tôi biết nhưng bề ngoài không có quá nhiều tiếp xúc, biến thành chỉ cần là lúc không quay phim liền ghé sát vào nhau.
Tuy rằng lúc hai người ở cạnh nhau đa phần đều nói về diễn xuất, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được tình bạn giữa hai người rất chân thành.
Bản thân Vân Cẩm Thời cũng không ngờ được, chỉ đóng một bộ phim mà số bạn bè của cô đã tăng gấp bội...
Chu Sâm vẫn có chút khó chịu, trước kia khi quay xong, lúc rảnh rỗi là có thể đối diễn, nói chuyện phiếm với Vân Cẩm Thời, tuy rằng tuyến tình cảm cũng không có tiến triển gì, nhưng tình bạn đã vào trạng thái khởi sắc.
Nhưng từ khi Vân Cẩm Thời trở nên thân thiết với Phong Tuyết...
"A Thời A Thời! Chúng ta đối diễn đi!"
"Không cần, không phải anh sắp quay cảnh tiếp theo sao, tôi và Phong Tuyết đối diễn là được."
"A Thời, tối nay rảnh không, tôi mời em với Đường Đường đi ăn nhé!"
"Tôi hẹn A Tuyết rồi, ba người bọn tôi sẽ đi mua sắm."
Chu Sâm:...
Anh ta lôi kéo chị họ nhà mình oa oa oa: "Tiểu Mạt, Mạt Mạt, chị Mạt, cứu mạng!"
Chu Mạt: Không cứu được, chúng tôi đề nghị ngài nên trực tiếp chôn luôn đi.
Bọn họ bên này càng ngày càng hòa thuận, có người lại càng phẫn nộ, Văn Tư Kỳ vốn không chuẩn bị ra tay, Vân Cẩm Thời đã ăn khổ rồi, nồi cũng đã ném lên đầu Phong Tuyết, loại thủ đoạn nhỏ này dùng một lần còn được, dùng thêm hai ba lần nữa rất dễ bại lộ.
Nhưng cô ta ngàn vạn lần không ngờ tới, không những không ném nồi thành công, khiến cho Phong Tuyết giả thanh cao kia cùng chịu khổ theo, mà quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và Phong Tuyết còn bỗng trở nên tốt hơn.
Chuyện này khiến cho giữa những vai diễn chính trong đoàn hình thành một tập thể nhỏ, trong đó gồm cả đạo diễn bọn họ, duy độc cô ta là bị bài xích bên ngoài.
Văn Tư Kỳ vừa nghĩ đến, biểu cảm đều sẽ không khỏi trở nên dữ tợn, chẳng qua mỗi lần cô ta đều dùng nụ cười giả tạo che giấu gương mặt dần trở nên dữ tợn, đây có lẽ là đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của cô ta.
Dù sao thiết lập hình tượng của cô ta là người dịu dàng ôn hòa dễ gần gũi, Văn Tư Kỳ là loại người ở trên mạng sẽ tạo ra hình tượng thiết lập, liều mạng tiếp thị, lúc ở đoàn phim cũng sẽ duy trì loại thiết lập đó, bởi vì những thứ như hình tượng thiết lập rất dễ bị vạch trần, trong giới giải trí có rất rất nhiều minh tinh bởi vì thiết lập hình tượng mà nổi tiếng, sau đó lại bởi vì thiết lập hình tượng mà sụp đổ, danh tiếng cũng rớt theo.
Nhưng cô ta cảm giác bản thân đã sắp không duy trì được hình tượng nữa, ngay từ đầu là bởi vì Chu Sâm, cô ta mới không nhịn được mà nhắm vào Vân Cẩm Thời, hiện tại là vì ganh tị và chán ghét.
Trong mắt cô ta Vân Cẩm Thời chính là một hoa sen trắng*, vừa giả tạo lại lẳng lơ, cái đồ ngu Phong Tuyết kia thế mà còn tin Vân Cẩm Thời thật sự muốn giúp mình, liền làm bạn với Vân Cẩm Thời, xứng đáng bị cướp vai.
*Hoa sen trắng (bạch liên hoa): chỉ những cô gái có vẻ ngoài hiền dịu, luôn tỏ ra ngây thơ, vô hại.
Nguồn tham khảo: https://beautiesvietnam.vn/14555
Văn Tư Kỳ càng ngày càng chán ghét Vân Cẩm Thời, nếu không phải đang lo lắng nếu lại làm chuyện mờ ám rất dễ bại lộ bản thân, cô ta thật sự muốn dùng những cách như tạt acid sulfuric vào mặt Vân Cẩm Thời, hoặc là rạch một dao lên mặt Vân Cẩm Thời, xem xem cô có thể diễn tiếp được không.
Giữa trưa hôm nay phân đoạn của Vân Cẩm Thời khá ít nên đã sớm quay xong, lúc đi vào phòng thay đồ thay trang phục chuẩn bị về nhà, vừa lúc tổ đạo cụ bên này khá bận, Vân Cẩm Thời lại nhận nhân tình của chị Lý, bèn giúp chị mua chút đồ, bảo Đường Đường đợi một lát.
Đường Đường một mình ngồi xổm ở cửa, ngoan ngoãn chờ Vân Cẩm Thời trở về, Văn Tư Kỳ trông thấy được Đường Đường như vậy, một suy nghĩ ác độc quẩn quanh trong lòng cô ta một vòng, sau đó dần lên men, cuối cùng càng không thể thu lại được.
Cô ta cầm một ly trà sữa, chủ động đi qua, cười nói: "Đường Đường, sao em lại ở đây vậy, Cẩm Thời có bảo em đến tìm cô ấy không, đây là trà sữa cô ấy nhờ chị mang tới, em đem qua cho cô ấy luôn đi."
Bình thường Văn Tư Kỳ ngụy trang rất tốt, thường xuyên gọi đồ ăn vặt cho mọi người, Đường Đường vừa nghe Vân Cẩm Thời đang đợi mình, nhanh chóng nhận lấy trà sữa: "Cảm ơn dì, A Thời đợi cháu ở đâu vậy ạ..."
Văn Tư Kỳ bị kêu một tiếng "dì" ngũ quan suýt nữa đã vặn vẹo, cô ta cố gắng kiềm chế phẫn nộ của bản thân, cười nói: "Cô ấy nói cô ấy ở trạm xe buýt bên ngoài cửa hàng, chờ em qua đó."
Đường Đường cầm trà sữa lại nói cảm ơn lần nữa rồi rời khỏi phim trường, chỗ hai người bọn họ đứng không có ai, Văn Tư Kỳ nhìn trái ngó phải, xác định không có ai phát hiện, cảm thấy thỏa mãn rời khỏi.
Cô ta cũng không muốn làm chuyện quá ác độc, chỉ muốn để cho Vân Cẩm Thời không tìm thấy Đường Đường rồi sốt ruột mà thôi, dù sao Đường Đường chính là một đứa ngốc, cho dù sau khi tìm được, Đường Đường kể lại lời cô ta nói vừa rồi lần nữa cũng không có ai tin.
Chỉ cần cô ta không thừa nhận, mọi người chỉ cảm thấy là đứa nhỏ ngốc ở lại không được nên đi ra ngoài tìm người, sau đó có phát sinh thêm chuyện gì cũng không liên quan đến cô ta.
Cho dù là bị camera giám sát quay được cảnh hai người từng nói chuyện, Văn Tư Kỳ cũng có thể nói bản thân cũng không biết, chỉ là trông thấy Đường Đường đứng ngoài cửa, lại đưa cho Đường Đường một ly trà sữa.
Khóe môi Văn Tư Kỳ không nhịn được cong lên.
Không còn cách nào nha, ai bảo mi là người của Vân Cẩm Thời chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.