Mạnh Thiệu Kỳ gọi rượu, nồng độ rượu cũng không cao, còn không đến ba mươi lăm độ, thậm chí đối với người uống rượu mạnh hơn năm mươi độ có thể xem là uống nước. Chu Sâm muốn nói lại thôi, đến cả ánh mắt cũng có chút kỳ lạ: "Không phải ngày mai còn phải quay sao?" "Uống một chút sẽ không say." Mạnh Thiệu Kỳ dáng vẻ 'người này làm gì mà ngạc nhiên vậy', mở chai rượu: "A Thời uống không?" Đúng vậy, hàn huyên chưa bao lâu anh ta đã tự nhiên mà đổi thành xưng hô thân mật hơn, Vân Cẩm Thời muốn một ly, Mạnh Thiệu Kỳ rót thật đầy, cũng rót cho Chu Sâm một ly đầy. Đường Đường tự nhiên nâng chiếc ly trong tay lên, sau đó nhận được một ly nước cam, cô ấy nhìn nước cam màu vàng tươi bên trong ly, có thể trông thấy tép cam nổi lên bên trong, lại nhìn rượu trắng trong ly của những người khác, không khỏi bĩu môi. Nhưng cô ấy rất ngoan, nâng ly uống nước trái cây của bản thân, sau khi môi bị nước cam dính vào, còn chép chép miệng, cảm nhận sự vui vẻ khi thịt quả bị ép trong khoang miệng. Niềm vui của trẻ con luôn đơn giản như vậy, chỉ cần một viên kẹo, một cốc kem, hoặc là giống như lúc này, một ly nước trái cây là có thể khiến cho bọn chúng trở nên vui vẻ. Đến khi Mạnh Thiệu Kỳ uống một ly rượu, không đúng, nửa ly, ly cũng không lớn, tính ra có lẽ chỉ hai ngụm, sau đó anh ta liền say. Cuối cùng Vân Cẩm Thời cũng biết vì sao khi Chu Sâm nghe Mạnh Thiệu Kỳ muốn uống rượu thì phản ứng lại kỳ quái như vậy. Lúc Mạnh Thiệu Kỳ say, liếc mắt nhìn một lần sẽ không phát hiện được, bởi vì hai má anh ta vẫn trắng trẻo như cũ, sắc mặt không chút thay đổi, lại càng không xuất hiện màu đỏ bừng sau khi say. Anh ta chỉ cầm ly của mình, dùng một ánh mắt như đang suy nghĩ triết học, nhìn chằm chằm rượu còn lại trong ly, không biết ngây người bao lâu, rồi đột nhiên ngửa đầu uống sạch toàn bộ lượng rượu còn lại. Chu Sâm rất bình tĩnh giấu nửa chai rượu còn lại xuống dưới bàn, sau đó lấy giấy ăn, nhét vào tay Mạnh Thiệu Kỳ, thay chiếc ly trong tay anh ta, thuần thục đến khiến người ta đau lòng. "Cậu ta... sau khi uống say, cũng không biết diễn tả thế nào, tóm lại khá thú vị, có điều hình như cậu ta vẫn cảm thấy tửu lượng của bản thân không tệ lắm, hơn nữa sau khi say sẽ không nhớ rõ, quen là được rồi." "Trông hình như vẫn ổn." Ít nhất không có say khướt, trước kia Vân Cẩm Thời có một người bạn, vừa uống rượu đã say bí tỉ, tốt nghiệp trung học năm đó, trong tiệc rượu tốt nghiệp lần đầu tiên bạn Vân Cẩm Thời uống rượu trước mặt cô. Đừng hỏi Vân Cẩm Thời đã trải qua những gì... Bây giờ nhớ tới còn có thể cảm giác ám ảnh rất lớn khi đã trải qua cảm giác hít thở không thông vì bị ngực to khống chế. Vì sao một cô gái sau khi uống rượu xong lại thích xé quần áo của bản thân, sức lực còn lớn đến vậy? Cho nên sau khi so sánh, Vân Cẩm Thời liền cảm thấy loại người... uống say chỉ biết ngây người như đạo diễn bọn họ quá tuyệt vời! "Ổn chứ?" Chu Sâm như nghĩ tới điều gì, bỗng cười xấu xa gắp lấy một con tôm chiên đung đưa trước mặt Mạnh Thiệu Kỳ, Mạnh Thiệu Kỳ vẫn luôn mang dáng vẻ ngẩn ngơ vô cùng ngoan ngoãn bỗng ngẩng đầu lên, chộp lấy con tôm, giống như một con mèo bị cần câu mèo trêu đùa vậy.
Chẳng qua anh ta không nhét con tôm vào miệng ăn ngay, mà im lặng cầm lấy nó, qua khoảng chừng ba giây đồng hồ, nước mắt chảy dài từ khóe mắt anh ta. Người thanh niên khóc như một đứa trẻ, anh ta ngây ngốc nhìn con tôm chiên trong tay mình, ánh mắt như đang nhìn người yêu của bản thân, chính xác mà nói, là người yêu sắp chia lìa vì một nguyên nhân nào đó. "Nếu yêu em xin cứ chân thành thổ lộ. Nếu chàng nghĩ em đã bị chinh phục quá dễ dàng, thì đây nhé: em sẽ chau mày, ngúng nguẩy lắc đầu, để chàng có dịp van xin nài nỉ, bằng không, em cần gì phải bày trò nũng nịu*." *Đoạn trích "Romeo và Juliet" - William Shakespeare. Bản dịch tham khảo từ: https://bit.ly/3J14Gkd "À, lần này hẳn là 'Romeo và Juliet' rồi?" Chu Sâm vừa ăn vừa xem kịch, thuận tiện chậc lưỡi hai tiếng cảm thán: "Lần trước lúc cậu ta say, còn giẫm lên ban công, lớn tiếng đọc lời thoại kinh điển "Macbeth", cuối cùng bị nhân viên phục vụ khiêng xuống, đừng thấy bình thường cậu ta mang phong cách Punk*, thật ra cậu ta thích Shakespeare, Balzac, là một thanh niên văn nghệ trăm phần trăm đó." *Punk: phong cách thời trang nổi loạn, ngổ ngáo, những người theo phong cách này thường yêu thích những tạo hình trang phục khá kỳ quái, rách rưới, không đụng hàng (ảnh minh họa cuối chương). Vân Cẩm Thời sợ ngây người, chiếc đũa trong tay đang gắp thức ăn sau một hồi lâu cũng quên cho vào miệng. "Có khi cậu ta sẽ đọc kịch bản cậu ta thích, nhưng có một điều tôi vẫn vô cùng tò mò, lúc cậu ta đọc kịch bản như vậy, hình như số lần đọc lời thoại của nhân vật nữ nhiều hơn một chút." Chu Sâm vốn không kìm được nụ cười trên môi, dù sao là một người bạn xấu, hôm nay còn bị ức hiếp như vậy, anh ta đã sớm muốn muốn báo thù, bây giờ khắp đầu óc đều muốn trút ra hết cả một sọt bí mật xấu xa của tên này, có bao nhiêu trút bấy nhiêu, nói một trận sảng khoái. "Bộ dạng này của anh ta bây giờ... thật sự sẽ không thu hút nhân viên phục vụ tới đây chứ..." Vân Cẩm Thời im lặng hồi lâu, thấp giọng hỏi. Dù sao lúc này, đạo diễn bọn họ đã cầm con tôm chiên kia, khàn cả giọng hô hào ở nơi này: "Em xin chào chàng. Nỗi buồn của lúc chia tay êm đềm đến nỗi em có thể cứ nói 'chào chàng' cho đến sáng.*" *Trích "Romeo và Juliet" - Bản dịch của Đặng Thế Bính. Nguồn tham khảo: Tuyển tập tác phẩm William Shakespeare (NXB Sân Khấu - 2006). Một chốc lại thay đổi tư thế, tự đối thoại với bản thân. "Ôi Romeo của em ~" "Juliet của anh ~" "Nếu em cảm thấy cậu ta phiền..." Chu Sâm lặng lẽ lấy chai rượu từ dưới bàn ra lần nữa, lấy ly của Mạnh Thiệu Kỳ, rót một ly rượu đưa cho anh ta, động tác người thanh niên vô cùng tự nhiên nhận lấy ly rượu, vô cùng phiền muộn lại mang theo một loại đau khổ không rõ, uống cạn ly rượu kia như đang uống một chung rượu độc. Con tôm chiên trong tay phải chậm rãi rơi xuống bàn, thanh niên ợ ra một hơi rồi ngã rầm xuống, chỉ chốc lát đã truyền đến tiếng hô hấp đều đều. "Được rồi." Chu Sâm dùng khăn lau dầu mỡ trong lòng bàn tay của tên đồng bọn, lại lặng lẽ lấy con tôm chiên đáng thương từ dưới người anh ta ra, vứt vào thùng rác. Vân Cẩm Thời thở ra một hơi thật sâu: "Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao khi nãy anh lại khuyên anh ta đừng uống rượu." "Tôi đã quen rồi." Chu Sâm xoa đầu tóc ngắn của bạn thân, giống hệt dáng vẻ của người mẹ già: "Quên đi, đừng quan tâm cậu ta nữa, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ta về nhà." Một ly đã say hai ly đã gục, đạo diễn nhà bọn họ còn không tự mình biết mình, bỗng nhiên cảm thấy Chu Sâm làm bạn bè của Mạnh Thiệu Kỳ cũng là một việc rất vất vả. Tửu lượng của hai người Chu Sâm và Vân Cẩm Thời đều không tồi, anh một ly tôi một ly uống hết số rượu còn lại, Chu Sâm uống ít hơn một chút, bởi vì Vân Cẩm Thời không mong anh ta cũng say, đến lúc đó nếu phải đưa hai con ma men về nhà, quả thật rất muốn chết. "Em cũng uống ít một chút đi, tuy rằng nói mượn rượu tiêu sầu, nhưng lời này còn có nửa câu sau nữa, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm." Chu Sâm đè lên ly rượu của Vân Cẩm Thời, anh ta là một người rất thông minh, có thể cảm nhận được một chút vẻ u sầu Vân Cẩm Thời đang che giấu. Chút u sầu không nhiều được cồn làm tan biến đi một ít, nhưng cũng hình thành một quy mô nho nhỏ. "Yên tâm đi, tôi không thích mượn rượu tiêu sầu." Vân Cẩm Thời hàn huyên đôi câu với anh ta xong, thấp giọng hỏi Đường Đường bên cạnh: "Ăn no không? Còn muốn ăn gì nữa không?" "No rồi." Đường Đường nhỏ giọng nói. Cơm cũng đã ăn no, bọn họ liền mang theo ma men về nhà, bốn người tạm biệt ở cửa nhà hàng, lên những chiếc taxi khác nhau, dù sao cũng không cùng đường. Lúc Mạnh Thiệu Kỳ lên xe vẫn còn đang lầm bầm tự nói, biểu hiện trọn vẹn tính chất thanh niên văn nghệ đặc biệt của anh ta. Anh ta còn đang ngâm thơ, cẩn thận lắng nghe, là "Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà*". *Trích bài thơ "Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ" - Đường Ôn Như Bản dịch của Hoài Anh: Say rồi chẳng biết trời trong nước Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh. Trong con người nóng nảy lại ngoài lạnh trong nóng của thanh niên lại là một linh hồn nhẹ nhàng lại đa cảm. "Sớm biết đã không cho cậu ta uống rượu rồi, nếu không tôi có thể đưa em về nhà." Chu Sâm càng nghĩ càng mệt, ấm ức nói. "Tôi không phù hợp với anh." Vân Cẩm Thời không muốn dây dưa với bất kỳ ai, không thích chính là không thích, từ chối phải quyết đoán, hành vi dây dưa kéo dài với danh nghĩa muốn tốt cho người khác gì đó, đều là điển hình cho loại trà xanh* tự tư tự lợi. *Trà xanh: ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ. Trong giọng nói văn vẻ của Mạnh Thiệu Kỳ, Chu Sâm cong mày: "Theo đuổi em là quyền lợi của tôi, từ chối tôi là quyền lợi của em, nếu tôi mang đến phiền phức cho em, em nói rõ ra là được, nếu hành vi của tôi cũng không mang đến phiền não cho em, có thể cho phép tôi tiếp tục thích em được không?" Vân Cẩm Thời thở dài một hơi, cô không biết trên người mình có bao nhiêu điểm sáng, có thể đáng để một người theo đuổi, những người vì diện mạo mà đến gần cô thế này, cuối cùng cũng sẽ bởi vì tâm hồn không thú vị mà rời đi, mà Chu Sâm đánh một tiếng trống tinh thần hăng hái, tiếng thứ hai không suy, tiếng thứ ba cũng không kiệt*, trái lại khiến cô có chút kinh ngạc. *Xuất phát từ câu: "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt": Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng, dũng khí không còn (Trích "Tả truyện" - tác phẩm viết về lịch sử Trung Quốc thời Xuân Thu). "Tôi không có ý kéo dài khoảng cách với anh, cũng không phải không cho anh... có quyền lợi." "Vậy ngày mai gặp nhé." Chu Sâm ấn đầu Mạnh Thiệu Kỳ vào trong, sau đó bản thân cũng khom người chui vào trong taxi, anh ta phất phất tay qua cửa sổ như không có chút tức giận nào. Liệt nữ sợ triền lang, hơn nữa cận thủy lâu đài*. Đường Đường - cận thủy lâu đài: "Chúng ta về nhà ạ?". *Cận thủy lâu đài: Lâu đài ở bến nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. "Phải, về nhà." Vân Cẩm Thời và cô ấy lên một chiếc taxi khác, báo địa chỉ tiểu khu hai người ở, dọc đường đi Đường Đường đều ngoan ngoãn tựa vào người Vân Cẩm Thời. Vân Cẩm Thời uống một ít rượu, trên người liền có một mùi rượu thoang thoảng, mùi rượu trên người cô cũng không nồng, lại càng không giống một số người sau khi uống rượu mở miệng ngậm miệng đều là mùi hôi rượu. Mùi rượu nhàn nhạt pha lẫn chút hương thơm thanh mát, trái lại lộ ra một sức hấp dẫn kỳ lạ. Đường Đường trộm ngửi, không biết nghĩ tới điều gì từ mùi hương này mà hai má có chút ửng hồng. Cô ấy không nhịn được muốn chui vào trong lòng Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời đương nhiên không từ chối, cũng không chủ động ôm lấy cô ấy, Đường Đường trong lòng cô lén ngẩng đầu lên, Vân Cẩm Thời nhìn ra ngoài cửa sổ có chút thất thần, đáy mắt còn mang theo chút hoài niệm. Hình như chị có chút không vui, Đường Đường không biết nên nói gì, vùi vào lòng Vân Cẩm Thời không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng vặn vẹo như một con sâu nhỏ. Sau khi tới cổng tiểu khu, hai người xuống xe, Vân Cẩm Thời dắt Đường Đường đi vào trong, đi chưa được hai bước đã dừng lại, một người phụ nữ lưng mang đàn guitar đầu đội mũ lưỡi trai, đứng dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn. Dường như người nọ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại: "Đã lâu không gặp." _________________________ *Hình ảnh minh họa:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]