Chương trước
Chương sau
Vân Cẩm Thời có thể khẳng định, hẳn là Chu Sâm rất ít khi ngồi xe buýt, cô bất đắc dĩ chỉ vào cửa xe: "Sẽ đóng ngay đấy, chúng ta xuống trước đi."
Chu Sâm:...
"Được."
Sau khi Vân Cẩm Thời xuống xe, đưa Chu Sâm đi một đoạn, không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm giác sau lưng hình như có người đang nhìn chằm chằm mình, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì không phát hiện gì.
Vân Cẩm Thời vô cùng lo lắng tên côn đồ trên xe buýt kia muốn trả thù bọn họ, dù sao loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra, loại côn đồ này vô cùng coi trọng mặt mũi, chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm trên xe buýt sau đó bị đánh một trận, Vân Cẩm Thời đã nghe kể ba lần rồi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc ấy cô không báo cảnh sát, thứ nhất là bởi vì nam giới có bị biến thái động chạm hay không rất khó xác định, thứ hai cũng là không muốn rước lấy phiền toái.
Lẽ nào vẫn bị theo dõi?
"Sao vậy?" Chu Sâm thấy cô thường xuyên quay đầu lại, không nhịn được hỏi một câu.
"Không có gì." Vân Cẩm Thời cũng chỉ là đoán, dù sao nhìn chằm chằm không nhất định là người có thù oán với cô, cũng có thể đơn giản là cảm thấy cô mang khẩu trang che chắn bản thân kín đáo trông rất kỳ quái.
Hai người tới tiểu khu, từ rất xa đã trông thấy dưới lầu toàn là người, trong lòng Vân Cẩm Thời đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, nhanh chóng tiến đến: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Lầu ba đơn nguyên hai, có một tên ma men đang gây sự." Bác gái vây xem chậc chậc lưỡi: "Nghe nói là vợ ông ta cắm sừng ông ta, uống say rồi nổi điên ở đó, trong tay cầm dao, mọi người đều không dám tới gần, tôi đã nói người phụ nữ kia không phải thứ tốt gì, trông dáng vẻ là dạng phóng đãng mà."
Tim Vân Cẩm Thời hẫng một nhịp, chạy nhanh về phía lưới lầu, lúc này hình như đã có người gọi báo cảnh sát, một đám người đứng ở cầu thang lầu hai vây xem, nhưng không ai dám tới gần kẻ điên kia, người đàn ông say rượu cầm một con dao phay, chém ầm ầm lên cửa: "Mày mở cửa ra cho tao! Mày không ra ngoài tao chém chết mày! Mở cửa! Tao phải giết mày con điếm!"
Cửa bằng gỗ đặc rất cứng, nhưng đã bị ông ta chém ra không biết bao nhiêu dấu, lúc Vân Cẩm Thời tách khỏi đám người đi tới đã nhìn thấy một màn như vậy.
Cô biết người say xỉn kia, ông ta ở lầu ba, đây là lầu hai, cánh cửa ông ta chém vào là cửa nhà Vân Cẩm Thời!
Đường Đường, em tuyệt đối không được mở cửa!
Tim Vân Cẩm Thời đập thình thịch, sợ Đường Đường sẽ mở cửa, ai cũng không biết được cái người như kẻ điên kia sẽ làm ra chuyện thế nào.
"Mày mở cửa ra!" Kẻ say rượu đạp một đạp lên cửa, lại vung dao chém vài nhát, gương mặt dữ tợn như mắc bệnh tâm thần.
"Báo cảnh sát chưa?" Sau khi Vân Cẩm Thời xác nhận hết lần này đến lần khác đã có người báo cảnh sát, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, phía sau cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Ông... ông đừng đập cửa nhà chúng tôi, nếu hỏng A Thời sẽ tức giận, A Thời nói, chị ấy không về tôi không thể mở cửa."
"Mày mở cửa ra cho tao! Nếu không tao đập nát cái cửa này sẽ giết mày trước!" Tên ma men hiển nhiên không có chút lý trí nào, cũng không phát hiện bản thân đã tìm lầm chỗ, chỉ ra sức đạp lên cửa, đạp mệt lại chém lên mấy nhát.
"Em đừng lo lắng, cảnh sát sẽ tới sớm thôi." Chu Sâm kéo Vân Cẩm Thời, thấp giọng nói.
Đường Đường lúc này cũng mang theo chút nghẹn ngào: "Ông đừng... ông đừng đá, sẽ phá hỏng mất, cửa rất đắt... Đường Đường không có tiền, A Thời cũng không có tiền..."
Cô ấy biết A Thời mỗi ngày đi sớm về muộn chính là ra ngoài kiếm tiền, cô ấy cũng biết bản thân rất vô dụng, chỉ toàn tiêu tiền của A Thời.
"Đừng mở cửa! Đường Đường em đừng mở cửa!" Vân Cẩm Thời thật sự rất lo lắng, sợ đứa bé ngốc kia bởi vì lo cửa bị phá hỏng sẽ mở cửa ra, đứa bé ngốc có thể vì tiết kiệm tiền, bụng đau cũng vẫn chịu đựng, loại chuyện này cũng có thể làm được.
Nhưng một tiếng hét của Vân Cẩm Thời ngược lại lại phản tác dụng, Đường Đường rất mừng rỡ hô một tiếng: "A Thời!"
Sau đó xoạch một tiếng, cửa mở.
Khoảnh khắc trông thấy chiếc đầu nho nhỏ của Đường Đường lộ ra, trong đầu Vân Cẩm Thời ong ong một tiếng trống rỗng, đến khi cô phản ứng được, cô đã cởi giày cao gót của bản thân ra, trực tiếp ném vào đầu của kẻ say rượu.
Ở góc tường đặt một cái thùng rác, Vân Cẩm Thời cầm lấy thùng rác rồi vọt lên, người say rượu thì không có lý trí, kẻ say kia sau khi bị ném vào đầu rõ ràng đang trong trạng thái nổi giận, vung dao chém tới Vân Cẩm Thời.
Vân Cẩm Thời giơ thùng rác ngăn cản dao phay của ông ta, tuy rằng dao phay vô cùng sắc bén, nhưng thùng rác nhựa không bị chém thủng, ngược lại lưỡi dao bị kẹt lại.
Lúc này một chân mang giày cao gót còn lại hung hăng đạp lên lưng kẻ say rượu một cái, thừa dịp ông ta kêu thảm thiết, Vân Cẩm Thời đập vào đầu gối, lên gối một cái, tiếp tục thúc cùi chỏ một cái, khuỷu tay cũng đánh, trực tiếp đập đầu kẻ say rượu lên vách tường một cách nặng nề.
Kẻ say rượu lúc ấy liền ngất đi, rầm một tiếng nằm dưới đất.
Vân Cẩm Thời ném con dao cùng thùng rác đi thật xa, lúc này mới ôm lấy Đường Đường, giọng của cô vì quá mức căng thẳng và sợ hãi mà có chút khàn khàn thô ráp: "Không phải chị đã nói với em là đừng mở cửa rồi sao? Sao em lại không nghe lời chị nói!"
Đường Đường chui vào lòng nàng, hiển nhiên cũng rất sợ hãi, cô ấy dùng bàn tay nhỏ níu lấy áo Vân Cẩm Thời, nước mắt như hạt châu tí tách rơi xuống: "Xin... xin lỗi..."
Trong giọng nói Đường Đường đều là kích động, vừa rồi cô ấy cũng thấy được, người xấu kia... người xấu kia suýt nữa đã đánh trúng A Thời, có phải đều là lỗi của cô ấy không? Chỉ là cô ấy... cô ấy không nhịn được, cả ngày, cô ấy rất nhớ A Thời, muốn nhìn chị, muốn lao vào lòng chị, còn muốn làm nũng với A Thời.
Có phải A Thời tức giận rồi không? Có phải sẽ không cần cô ấy hay không?
Đường Đường sợ hãi, chỉ không ngừng run rẩy trong lòng Vân Cẩm Thời, không ngừng giải thích: "Thật xin lỗi... thật xin lỗi... không phải Đường Đường cố ý..."
Vân Cẩm Thời chỉ ôm chặt em ấy vào lòng, loại cảm giác kinh hãi lại hoảng sợ cũng dần tan biến theo cơ thể ấm áp trong lòng này, cô thật sự rất sợ hãi, sợ Đường Đường sẽ bị thương, những thương tổn Đường Đường từng chịu từ bé đến lớn thật sự rất nhiều, cô bé ngốc này, lúc người đầy vết thương rầu rĩ đứng trước mặt cô, dùng ánh mắt ỷ lại, tin tưởng nhìn cô, cô liền nhịn không được muốn ôm em ấy vào lòng, bảo vệ thật tốt.
Cho nên không muốn chuyện thế này xảy ra lần nữa, cho dù là một khả năng cũng không được.
Cảnh sát đến rất đúng lúc, bởi vì gã say rượu kia bị Vân Cẩm Thời đánh ngất, cho nên cô cũng phải đi theo một chuyến.
"Thật xin lỗi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này." Vân Cẩm Thời đầy áy náy nói: "Hôm nào chúng ta lại đối diễn đi, đến lúc đó tôi mời anh ăn cơm, xem như..."
"Nói gì vậy, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy mà, tôi đi cùng hai người một chuyến đi, dù sao cũng đã tới đây rồi." Chu Sâm cười nói: "Chẳng qua sau khi trở về nếu có thời gian, có thể hân hạnh mời em tiếp tục bữa tiệc chưa thành này không?"
"Cảm ơn." Vân Cẩm Thời không thể không thừa nhận, người đàn ông này rất có sức hấp dẫn, chẳng trách trong giới nhiều cô gái biết rõ anh ta là một công tử ăn chơi, cũng chấp nhận ở bên anh ta, không chỉ là vì lợi ích, mà còn vì sức hấp dẫn của anh ta.
Đáng tiếc đối tượng phát tán sức hấp dẫn của anh ta không đúng, Vân Cẩm Thời cũng không bị sự hấp dẫn của anh ta chinh phục, ngược lại chỉ muốn làm bạn thân với anh ta, không đúng, làm bạn bè.
Ba người cùng đi một chuyến đến sở cảnh sát lập biên bản, Vân Cẩm Thời được xem như phòng vệ chính đáng, dù sao trong tay kẻ say rượu kia cầm dao, Đường Đường lại là một đứa bé ngốc trí lực có vấn đề, không biết phản kháng, cho nên nữ cảnh sát trong sở rất ôn hòa trấn an các cô, bảo đảm tuyệt đối không có việc gì, cho dù là bồi thường cũng là gã say kia bồi thường phí tổn thất tinh thần cho các cô, sau đó cho các cô trở về.
Trên đường về Vân Cẩm Thời bắt một chiếc taxi: "Cảm ơn anh đi cùng chúng tôi đến sở cảnh sát."
"Chút việc nhỏ ấy thì tính là gì." Chu Sâm nhẹ giọng nói: "Chúng ta là bạn bè mà, nếu là bạn bè không cần nói cảm ơn, huống chi cũng không phải chuyện lớn gì, tối nay muốn ăn chút gì không? Tôi mời hai người, xem như trấn an hai người."
"Nếu anh không chê thì về nhà ăn đi, mua chút thức ăn gì đó." Vân Cẩm Thời có chút lo lắng nhìn Đường Đường, trên đường đến sở cảnh sát vẫn tốt, khoảng thời gian ở sở cảnh sát cũng tốt, nhưng lúc trở về, Đường Đường vẫn run rẩy rút vào lòng cô, có thể là bị dọa rồi.
"Em còn có thể nấu cơm à? Bây giờ nam nữ biết nấu ăn thật đúng là không nhiều lắm, tôi có lộc ăn rồi." Chu Sâm cười tủm tỉm nói: "Vậy chúng ta trở về ăn đi!"
Tối nay anh ta thật sự bị dọa rồi, trong khoảnh khắc Vân Cẩm Thời xông lên kia, thậm chí anh ta cảm giác máu toàn thân đều vọt lên não, nếu nói lúc trước là gặp sắc nảy lòng tham, diện mạo Vân Cẩm Thời thật sự rất hợp với khẩu vị của anh ta, như vậy hiện tại chính là vì tính cách nhân phẩm mà động lòng.
Cứ dựa vào tình huống ban nãy, đừng nói là gia đình thân thích của đứa bé, cha mẹ ruột lại có mấy người dám trực tiếp xông lên nghênh tiếp mũi dao?
Hơn nữa... động tác một cái lên gối lại tiếp một cái cùi chỏ của Vân Cẩm Thời đánh cho gã say rượu té xuống đất, thật sự là ngầu muốn chết, Chu Sâm chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, không hề có ý tứ muốn chậm tốc độ lại.
Mấy người trên đường về mua chút thịt và rau, sau đó trở về nhà, lúc này sắc trời đã tối đen, đám người vây xem đã sớm giải tán, nhưng những dấu vết lộn xộn trên cửa vẫn thuyết minh được tình huống vừa rồi hung hiểm thế nào.
Cửa bằng gỗ thật cũng bị chém thành như vậy, nếu là ở trên cơ thể người...
"Trong nhà có hơi loạn." Vân Cẩm Thời mở đèn, có chút ngượng ngùng nói: "Anh ngồi sofa một lát đi, tôi đi rửa rau nấu cơm, Đường Đường, em cũng ngồi ở đây được không?"
Đường Đường vẫn cúi đầu níu góc áo cô, nghe vậy buông ra từng ngón tay một, đầu ngón tay cũng có chút run rẩy, sau đó thật cẩn thận lui tới một góc sofa.
Vân Cẩm Thời rót hai cốc nước ấm cho hai người bọn họ, Chu Sâm vén tay áo lên: "Để tôi giúp em, tuy rằng tôi không biết nấu cơm, nhưng nhặt rau linh tinh gì đó thì không thành vấn đề."
Vân Cẩm Thời xem thời gian, quả thật làm xong thức ăn sẽ có hơi muộn, ba người bọn họ vẫn đang đói: "Được rồi, đã nói mời anh ăn cơm vậy mà còn nhờ anh giúp."
"Em cứ luôn khách sáo quá đáng." Chu Sâm cười cười, hai người một trước một sau đi vào nhà bếp.
Cô gái nhỏ vùi mình ở một góc sofa vành mắt ửng đỏ, trộm nhìn bóng dáng hai người họ, đó là... đó là A Thời của cô ấy...
____________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Em trai Chu Sâm vẫn rất quan trọng, giai đoạn trước Đường Đường dựa vào cậu ta có thể sản xuất không ít giấm chua.
Những gì mà Đường Đường trải qua này, là bản cục cưng tự mình trải qua _(:з" ∠)_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.