Dư Lan cầm chặt điện thoại, giống như một đứa trẻ làm sai, cúi đầu nhắm mắt theo sau đuôi Hạ Thanh Dạ vào phòng.
Hạ Thanh Dạ ngồi trên sô pha, nâng cằm, ý bảo Dư Lan cũng mau ngồi xuống.
Tâm Dư Lan giống như đang bị treo mười lăm cái thùng nước đầy, ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn vào Hạ Thanh Dạ, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập bùm bùm của mình cùng tiếng nuốt nước bọt, "Chị Hạ, chị tìm em có việc sao?"
Hạ Thanh Dạ bắt chéo chân, nghiêng người về phía trước, đưa bàn tay ra với năm móng tay được sơn màu đỏ đính đá lộ ra dưới ánh đèn nhiều lần, "Dư Lan, móng tay này của chị có đẹp không?"
Mặt Dư Lan đầy vẻ mờ mịt, hai mắt chớp chớp nhìn chằm chằm Hạ Thanh Dạ, cả người đều có chút ngốc.
Hạ Thanh Dạ ôn nhu cười cười, đứng dậy, đi đến trước mặt Dư Lan, ngón tay ngả ngớn, đem cằm đối phương nâng lên, đầu ngón tay cọ xát da thịt đối phương, cười nói, "Da thịt của cô gái nhỏ này thật non mềm, làn da cũng thật mọng nước, sờ lên, xúc cảm này so với khuôn mặt của chị còn tốt hơn một chút, thật khiến cho người ta hâm mộ. Em nói xem, nếu chị ở trên mặt em nhẹ nhàng cào một cái, khuôn mặt này của em có còn dừng được nữa không?"
Lúc nói lời này, mặc dù Hạ Thanh Dạ đang cười, đáy mắt lại lạnh như băng.
Dư Lan bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, bộ dáng sắp khóc, "Hạ, chị Hạ, làn da của chị mới đẹp hơn, em thường xuyên thức khuya, làn da thô ráp không sáng bóng, rất kém so với chị!"
Hạ Thanh Dạ hừ nhẹ một tiếng, không nặng không nhẹ, lại như như đánh một búa vào lòng Dư Lan. Cô ấy không nhịn được nghĩ, xong rồi, chị Hạ sẽ không phải định giết người diệt khẩu đó chứ, đừng nha, cô ấy còn chưa có sống đủ.
Quả nhiên, rất nhanh cô đã nghe thấy giọng nói uy hiếp của Hạ Thanh Dạ, "Nếu em đem hết tất cả những gì em biết nói rõ ràng, có lẽ chị sẽ để cho em sống tốt, còn nếu em không biết điều, đến lúc đó chị không phải chỉ tính với em chuyện gương mặt này thôi đâu."
Ngay cả tim Dư Lan cũng run rẩy theo, cô căn bản chỉ muốn cầu tài chứ không muốn liều mạng già, nội tâm thấp thỏm, mắt vừa nhắm, bất cứ giá nào cũng nói ra, "Hạ, chị Hạ em khai, em sẽ khai hết. Thật ra là Hạ tổng phái em tới chăm sóc chị, em cũng chỉ mỗi ngày báo cáo lịch trình của chị với Hạ tổng thôi, nếu có tình huống gì đặc biệt thì phải ưu tiên báo cáo ngài ấy trước."
Đáy mắt Hạ Thanh Dạ chợt lóe lên ý cười, ngay cả cặp mắt hoa đào cũng hơi cong lên, giống như trăng lưỡi liềm, cô lại cố ý đè thấp giọng, "Ừm? Còn gì nữa?"
Dư Lan vắt óc, "Bình thường em đều chỉ nhắn tin gửi cho Hạ tổng thôi, đã nhiều ngày nay ngài ấy lo lắng cảm xúc của chị bất ổn, cho nên mới yêu cầu em cách một khoảng thời gian liền gọi điện thoại."
Bằng không cũng sẽ không lộ nhanh vậy.
Hạ Thanh Dạ khoanh hai tay lại, ngón tay lại nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu trên tay mình, nửa ngày mới xoay người, nhìn chằm chằm Dư Lan.
Dư Lan sợ nhất là đối diện với ánh mắt Hạ Thanh Dạ, mọi người đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, cô lại cảm thấy trong đáy mắt hoa đào kia cất giấu một con mãnh thú hung ác, không biết lúc nào con mãnh thú này sẽ phá lồng giam, đột phá giới hạn, sau đó bất thình lình xuất hiện trước mặt cô...
"Hạ, chị Hạ, chị, chị còn muốn biết gì nữa?"
"Dư Lan, em phải hiểu rõ một chuyện." Hạ Thanh Dạ một lần nữa ngồi trở lại sô pha, ôn nhu nhắc nhở, "Anh trai rất cưng chiều chị, nếu có một ngày chị nói với anh ấy, em chăm sóc chị rất không thoải mái, em đoán anh ấy sẽ làm như thế nào?"
Dư Lan không cần nghĩ, liền biết ngay kết quả là gì, cô phải vượt qua rất nhiều bài kiểm tra mới chiếm được vị trí này, không muốn nhanh như vậy liền mất đi, cô phản ứng rất nhanh nói, "Chị Hạ, em, em sau này đều sẽ nghe lời chị."
Hạ Thanh Dạ vươn tay, Dư Lan sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy điện thoại ra, ân cần giao vào tay đối phương, "Chị Hạ, sau này có còn muốn báo cáo nữa không?"
Hạ Thanh Dạ nhanh chóng lướt xem một lượt tin nhắn do Dư Lan gửi, âm thầm kinh hãi, cũng may mấy ngày nay, cô đều cố gắng thích ứng với sinh hoạt của một nghệ sĩ, mỗi ngày chăm chỉ làm việc, không nói nhiều, ít sai, bằng không sớm lộ ra rằng mình không phải là nguyên chủ.
"Muốn, về sau em viết báo cáo xong phải gửi cho chị xem trước, nên nói gì, không nên nói gì hẳn là em biết."
"Vâng."
"Gửi video này cho anh trai chị."
Dư Lan vừa nhìn, liền biết là video hôm nay cô cô xin được từ anh trai trong tổ đạo cụ, trong lòng liền vui vẻ, "Em sẽ gửi tin nhắn cho Hạ tổng."
Mấy ngày sau, Hạ Thanh Dạ diễn cảnh Bạch Thấm Anh đang tra khảo một cô gái truyền tin mật, người của lớp đặc huấn cấp cao Nhật Bản thay nhau tra khảo cũng không thể cạy miệng cô gái, lúc này Bạch Thấm Anh chủ động xin ra quân, thật ra là muốn truyền một lời cho cô ấy.
Nghe lời thoại quen thuộc, Dư Lan ở phim trường quay ngây ra như phỗng, thật lâu chưa thể lấy lại bình tĩnh.
*****
Weibo bán manh "Chân thành đối xử với mọi người" của Sở Nhu bị những bằng chứng trên bài đăng Weibo ủng hộ Hạ Thanh Dạ đánh đến mặt đều sưng lên, trong lúc nhất thời, vô số người thoát fan. Ngược lại là Hạ Thanh Dạ, bởi vì hóa đơn kếch xù, cùng với hành vi "ngốc" chuyển tiền cho Sở Nhu, còn có phẩm chất tốt đẹp là tình yêu chân thành dành cho thần tượng đã làm hấp dẫn không ít fan người qua đường, các fan từ những hóa đơn và những quà tặng xa xỉ đó khẳng định cô là một phú bà, thông tin về việc cô dựa vào quy tắc ngầm nhờ đó mà bị sụp đổ. Về phần trước đó có người nói cô ké danh tiếng của Sở Nhu để lấy tài nguyên cũng dưới sự dẫn dắt dư luận của Vệ Tương Hồng mà bị thủy quân từng chút từng chút đạp đổ.
Chuyện Sở Nhu nổi giận trợ lý ở trường quay, bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh bị truyền lên mạng, không cần tốn chút công sức mà rất nhanh đã nhảy lên hot search.
Sở Nhu từ khi ra mắt đến nay luôn vất vả duy trì ba năm hình tượng ngọc nữ, hiện giờ liền bị sụp đổ, hot search vẫn duy trì hơn nửa tháng, không chút giảm sút độ hot.
"Chỉ biết uống uống uống, sao anh còn không lo nghĩ biện pháp."
"Lúc trước anh đã cảnh cáo em rồi, đừng quá thân cận quá với fan, cái gì mà fan não tàn có tiền, anh thấy rằng chính là cô ta cố ý tiếp cận em, có lẽ đã sớm giăng bẫy để em nhảy vào, ngu, bị người khác lừa mà còn không biết." Phương Hưởng tức giận lấy thêm một lon bia, mở ra, mở bung cúc áo, hơn phân nửa lồng ngực đều lộ ra ngoài, hắn uống liền hai ngụm, rồi đem lon bia ném mạnh xuống đất để trút giận, âm thanh chói tai khi lon bia va chạm với mặt đất phát ra, "Mẹ, Vệ Tương Hồng kia chính là một con chó điên, bắt được ai thì cắn người đó!"
Sở Nhu bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cô cảm thấy Phương Hưởng nói rất có đạo lý, "Đúng rồi, em nhớ cái hôm anh đưa em về, em liền gặp được Hạ Thanh Dạ ở dưới tòa chung cư, lúc đó cô ta còn tìm em ký tên, chụp ảnh chung, sau đó còn @ em trên Weibo."
Sở Nhu trợn lớn mắt, không dám tin nói, "Khi đó cô ta đã là nghệ sĩ của công ty, bằng không làm sao có thể vừa vặn xuất hiện ở dưới lầu được, vậy là lúc đó cô ta đã gài bẫy em, không được, em phải tìm cô ta hỏi rõ ràng."
Phương Hưởng khinh thường lườm một cái, "Em có phải điên rồi không, hiện tại nói nhiều hơn đều là đưa thóp cho người khác bắt, trước mắt cứ né đi sự chú ý của mọi người, chờ thêm một thời gian nữa, khi mọi người dần quên đi, tác phẩm mới của em ra mắt, nhân khí sẽ chậm rãi tăng lên, việc cấp bách bây giờ là tập trung quay phim cho tốt."
Sở Nhu không cam lòng, "Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho Hạ Thanh Dạ sao?"
Phương Hưởng nhất mắt, hung tợn nở nụ cười, "Đương nhiên không, anh giải quyết không được Tạ Triết, nhưng anh không tin mình lại không giải quyết được một người mới."
Ba ngày sau, Hạ Thanh Dạ nghe được thông tin mật báo từ Dư Lan là người anh trai 'yêu dấu' muốn đến thăm ban, liền chủ động đến tìm đạo diễn Tuân Quang xin nghỉ trước, đẩy cảnh quay của cô và Lục Vũ xong sớm hơn, sau khi hoàn thành cô liền trở về chỗ ở sửa soạn lại một phen.
Toàn bộ quá trình Sở Nhu đều nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Dạ, thời điểm nhìn thấy Hạ Thanh Dạ gấp gáp canh thời gian mang theo trợ lý rời đi, lúc này cũng muốn đi theo, chẳng qua hôm nay cô ta cũng có cảnh quay, là em gái của Bạch Thấm Anh trong với tên Machiko, nhân vật này trong toàn bộ mạch phim cũng khá quan trọng, cùng là gián điệp, cô và chị gái của mình - Bạch Thấm Anh phục vụ cho hai đất nước đối địch nhau, lựa chọn chiến đấu vì tín ngưỡng của bản thân, một người lựa chọn cung cấp thông tin cho Đảng, người còn lại lựa chọn ẩn nấp trong tổ tình báo để tiết lộ thông tin cho Nhật Bản, âm thầm giao phong vài lần, luôn tìm cách gây ra trở ngại, dụ dỗ đối phương hiện thân.
"Cắt cắt cắt, Sở Nhu cô đang là trò quỷ gì vậy, lời thoại của cô đâu?"
"Tôi.." Vẻ mặt Sở Nhu đầy sự yếu đuối, nếu là ngày trước, mọi người có lẽ còn có thể sinh ra chút thương hương tiếc ngọc, chẳng qua từ sau khi hình tượng của cô ta sụp đổ, người trong đoàn làm phim nhìn thấy cô ta đều tránh đi, tránh trường hợp không cẩn thận liền bị cô ta ám hại sau lưng, tham khảo ví dụ từ Hạ Thanh Dạ.
Có kỹ năng diễn xuất trời phú của Hạ Thanh Dạ, thêm vào đó nam chính là đại ảnh đế phái thực lực - Lục Vũ, thời điểm hai người đối diễn, tạo ra loại cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, ngay cả thân là đạo diễn, Tuân Quang cũng cảm thấy lần này tìm đúng người, hận không thể thuận lợi một lần duy nhất đem quay xong cả bộ phim.
Cái gọi là không có so sánh sẽ không có đau thương, vừa so sánh xong, tiểu hoa lưu lượng Sở Nhu diễn xuất không cách nào nhìn nổi, căn bản không cùng một cấp độ.
"Thật xin lỗi, đạo diễn."
"Cho cô đến quay phim, chứ không phải để cô đến gây chuyện thị phi, học thuộc lời thoại cũng không xong, buổi tối bỏ thêm chút thời gian học lời thoại đi, đừng suốt ngày suy nghĩ bày trò, được không?" Tuân Quang tức giận giáo huấn, nhân viên ở đây cũng không dám lắm miệng, nhưng rất nhiều người đều che miệng cười trộm.
Sở Nhu tức giận đến đỏ mặt, 'gây chuyện thị phi' không phải là đang nói thẳng mặt cô ta sao, còn thiếu mỗi tên thôi.
Hạ Thanh Dạ không biết ở đoàn phim đang xảy ra chuyện gì, cô trở về phòng thu dọn, liền nhận được điện thoại của Hạ Ngạn Bác, thời điểm xuống đã nhìn thấy Hạ Ngạn Bác lái xe đến đón.
"Anh."
"Thanh Dạ, anh hiện tại có chút hối hận."
"Hả?"
Hạ Ngạn Bác bước xuống, đưa tay nhận lấy hành lý nhanh chóng đặt vào trong cốp xe, sau đó thân mật nhéo nhéo hai má Hạ Thanh Dạ, "Hối hận lúc trước đã đặt ra 3 điều kiện với em. Em thấy đấy, em gầy rồi, có phải chịu rất nhiều khổ đúng không?"
Hạ Thanh Dạ có ý thức khống chế cân nặng, dáng người cân nặng đối với một nghệ sĩ nữ mà nói vô cùng quan trọng, không mập, cũng không đến mức quá gầy, cho nên cô cười cười nhìn anh trai mình đang 'nói hưu nói vượn'.
"Anh, anh biết chuyện em lên hot search à?"
"Biết, như thế nào, cái cô Sở Nhu kia còn tìm em gây phiền toái?" Hạ Ngạn Bác nhíu mày, đóng cửa khởi động xe, suy xét có nên tìm người chỉnh Sở Nhu hay không.
Hạ Thanh Dạ ghé vào cửa sổ thủy tinh nhìn thoáng qua bốn phía, dường như không có việc gì nói, "Cô ấy trước mặt ốc còn không mang nổi mình ốc, tạm thời không rảnh tìm em gây phiền toái, chẳng qua nếu có người nhìn thấy em lên một chiếc xe đắt tiền, em nghĩ, đại khái em sẽ lại lên hot search."
"Vì sao?"
"Anh, anh cảm thấy tiêu đề 'Hạ Thanh Dạ bị đại gia bao dưỡng' có đủ hấp dẫn người khác không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]