Phùng Thiên Linh không biết xe kia thuộc hãng gì, nhưng tốt xấu cũng là một chiếc xe, cho dù coi như sắt vụn đồng nát cũng có thể bán được không ít tiền. Nàng cũng tiếc thay An Tuấn Phong. Lúc Phùng Thiên Linh đi tìm bạn thuở nhỏ, lại kinh ngạc nghe thấy hắn tỏ tình, Phùng Thiên Linh ngẩn người một chút, cứng rắn cự tuyệt. Bạn thuở nhỏ lại khóc nháo một hồi, cuối cùng nói muốn xe cũng được, bảo tên què kia tự mình tới lấy. Phùng Thiên Linh không biết nên nói thế nào với An Tuấn Phong, cũng không biết nên làm sao giải thích với An Nhược Thủy. ...... Giờ phút này An Nhược Thủy đã tới khách sạn, tìm thấy An Tuấn Phong liền đánh thức hắn. Tuy rằng An Tuấn Phong đã tỉnh rượu nhưng vẫn có chút cảm giác mơ hồ. Nhìn địa phương mình đang ở, An Tuấn Phong đột nhiên kinh sợ ngồi dậy: "An Thị của anh đóng cửa rồi sao?!" "......" An Nhược Thủy vô lực đỡ trán: "Mơ thấy cái gì?" "Anh nằm mơ thấy Từ Hạo nuốt công ty, còn trói anh lại. Trời ạ, không dám nghĩ nữa." An Tuấn Phong đã biết bản thân hiện tại ở đâu, xảy ra chuyện gì, cho nên lúc nhắc tới Từ Hạo cũng nhẹ nhàng không ít. An Nhược Thủy rót ly nước, đưa tới trong tay An Tuấn Phong: "An Thị không có vấn đề gì cả, hơn nữa Lý Điềm cùng Hứa Tụ vừa mới lãnh chứng." "Bọn họ không phải là sớm muộn sao, ai chẳng biết Hứa Tụ thích Lý Điềm, Lý Điềm thầm mến Hứa Tụ, chỉ là hai người này ai cũng không dám bán ra bước đầu tiên mà thôi." An Tuấn Phong cười cười, thật sự thay các nàng cảm thấy vui vẻ. Nhưng câu kế tiếp của An Nhược Thủy làm hắn cười không nổi nữa: "Chiếc xe anh thích nhất, tối hôm qua anh cùng người đua rượu, thua mất rồi." "Chiếc nào?" An Tuấn Phong có chút mơ hồ không nhớ ra được là chiếc xe yêu nào, huống chi thân là nhân sĩ yêu xe, mỗi một chiếc xe trong nhà đều là vật cưng của hắn. An Nhược Thủy nhịn cười, dùng biểu tình thập phần đồng cảm tiếc nuối nói: "Chính là chiếc xe bảo bối tốn ba năm mời hơn bốn mươi nhà thiết kế chế tạo ra. Chiếc mà chờ ngày trọng đại lễ tết mới lái ra ngoài." "......" An Tuấn Phong vỗ ót một cái, hôm qua sinh nhật đúng là lái chiếc xe kia, sao lại thua bởi người khác chứ? "Thua ai?" An Tuấn Phong từ trên giường nhảy dựng lên, ở trong phòng đi qua đi lại, rất nhanh liền vỗ tay cười nói: "Không sao không sao, anh chỉ hứa hẹn ngoài miệng chứ không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào. Thông báo trợ lý qua thu hồi xe là được, nếu đối phương không chịu, trực tiếp khởi tố, cầm về theo thủ tục pháp luật." Ở bên cạnh, Lạc Giáo Chủ liền ngây ngẩn cả người, chẳng trách thế nhân luôn nói, không gian trá không làm thương nhân. Loại người không nói tín nghĩa vì bản thân mưu lợi như An Tuấn Phong, ở tám trăm năm trước hẳn là bị võ lâm phỉ nhổ. Bất quá Lạc Huyền Ca không cảm thấy có gì không đúng, rất phù hợp tác phong hành sự của Ma Giáo bọn họ. "Bây giờ đi đâu?" Ngồi trên xe, Lạc Huyền Ca phát hiện đây không phải đường về nhà, cho nên thập phần nghi hoặc. An Nhược Thủy nói: "Tới Cổ Võ lấy một danh ngạch nội môn. Dựa lưng vào Cổ Võ dễ làm việc, về sau ở nước ngoài bàn chuyện kinh doanh cũng dễ dàng hơn rất nhiều." "Ồ." Lạc Giáo Chủ cảm thán một tiếng, thật sự không nghĩ tới sức ảnh hưởng của Cổ Võ ở thế giới này lại là phạm vi toàn cầu. "Đừng kinh ngạc, đa phần ủng hộ Cổ Võ đều là một số thế gia. Hiện tại tổ chức nghiên cứu đề xướng khoa học tân tiến, tương đối giằng co với hiệp nghĩa giang hồ của tổ tiên Cổ Võ, mà tổ chức nghiên cứu dần dần có xu hướng áp đảo. Huống chi nội bộ Cổ Võ đã có người bắt đầu dùng thuốc để nâng cao võ lực, nói đến Cổ Võ hiện tại bất quá cũng chỉ là một cái giá rỗng mà thôi." "Nhưng bây giờ đã khác." An Tuấn Phong thích hợp chen vào: "Tiểu Lạc nhà chúng ta đã thành Cổ Võ đại đệ tử, tin tưởng Tiểu Lạc nhất định có thể đưa Cổ Võ đi lên thời kỳ đỉnh cao mới." Lạc Huyền Ca cười khẽ, bản thân đối Cổ Võ không có một chút hảo cảm, mà kia còn là môn phái tồn lưu phá hủy Mị Ảnh Giáo của mình, thậm chí có lúc cô nghĩ muốn phá hủy Cổ Võ, sáng lập Mị Ảnh Giáo lại từ đầu. Bất quá ở thời đại này sợ là không được phép, e rằng tạo thành mối nghi khi sư diệt tổ. Rất nhanh đã tới chân núi Cổ Võ, Lạc Huyền Ca phát hiện Cố Tầm Tuyết ở tàng cây dưới chân núi ngồi xếp bằng, xe dừng tại chỗ, Cố Tầm Tuyết mở mắt ra nhìn về phía bọn họ, tùy ý câu môi cười nói: "Quả nhiên tới rồi." "Đúng vậy. Có tiện nghi không chiếm, là kẻ ngốc." An Tuấn Phong lấy ra chứng nhận đệ tử ngoại môn của mình: "Lập tức có thể đổi mới." Cố Tầm Tuyết biết hắn hưng phấn, chuyện này giống như đi học ở nhà trẻ hơn hai mươi năm, đột nhiên có người nói với bạn, có thể lên lớp một, loại hưng phấn này người ngoài không thể cảm nhận được. An Tuấn Phong cùng Cố Tầm Tuyết leo bậc thang lên núi, quay đầu liếc nhìn muội muội: "Nhanh lên một chút đuổi theo a." Lạc Giáo Chủ duỗi tay ôm phu nhân vào trong ngực, nói với hắn: "Chúng em biết bay." "......" An Tuấn Phong nghẹn một ngụm hờn dỗi không phát tiết được, âm trầm nhìn Lạc Huyền Ca, cố nặn ra mỉm cười. Cố Tầm Tuyết ở bên cạnh thấy được đều nổi da gà, mà Lạc Huyền Ca lại vẫn không có nửa điểm phản ứng. Uy hiếp của An Tuấn Phong với cô mà nói giống như hài tử với lão nhân. Tuy trong mắt hắn ẩn giấu oai nghiêm nhưng thân là Giáo Chủ Ma Giáo đã từng nằm trong vũng máu như mình, đối với điểm uy hiếp này hoàn toàn không để vào mắt. Chờ An Tuấn Phong và Cố Tầm Tuyết rời đi, Lạc Huyền Ca cũng không vội đưa An Nhược Thủy trực tiếp bay lên đỉnh núi, ngược lại hỏi: "Muốn vào núi đi dạo hay không?" "Được a." An Nhược Thủy hiếm khi được nghỉ ngơi, hiện giờ chuyện của anh trai cơ bản đã được giải quyết, phiền toái của An Thị cũng đang trong xử lý, người yêu bồi ở bên người, gia đình viên mãn, tựa hồ có thể vào núi đi rừng chậm rãi tản bộ. Cùng nhau đi dạo, lại nghe Lạc Huyền Ca giới thiệu nơi này, An Nhược Thủy sửng sốt, tiếp đó rất nhanh phản ứng kịp, mỉm cười: "Thiếu chút nữa quên mất, trước kia nơi này là địa bàn của em." "Kỳ thực, phía trên bài vị của người sáng lập Cổ Võ, viết tên..." Lạc Giáo Chủ đang chuẩn bị nói ra, đột nhiên thấy An Nhược Thủy gắt gao ôm chặt mình, nàng chỉ vào bụi cỏ cách đó không xa hô: "Có rắn!" Lạc Huyền Ca nhìn đến chỗ An Nhược Thủy chỉ vào, đúng là ẩn núp một con rắn nhỏ màu xanh, liền duỗi tay vỗ nhẹ sau lưng An Nhược Thủy, nhỏ giọng nói: "Chớ sợ chớ sợ, có em ở đây." Tiện tay bẻ một nhánh cây, hướng về phía con rắn, chỉ thấy con rắn nhỏ bị ghim chặt trên đất không thể động đậy. Lạc Huyền Ca tiếp tục nhỏ giọng an ủi: "Được rồi được rồi, rắn đã chết. Đừng sợ." An Nhược Thủy không ngờ Lạc Huyền Ca sẽ trực tiếp đánh chết con rắn, nhưng nàng cũng không phát tác lòng thánh mẫu, nhìn con rắn kia rồi nhỏ giọng: "Chúng ta nên ra ngoài thôi. Chị sợ lát nữa lại gặp phải mấy con vật nhỏ này." Các nàng không phải người bắt rắn, cũng không phải tới trừ hại, nhưng nếu bởi vì bọn họ đi nhầm vào địa bàn của mấy động vật nhỏ kia, mà Lạc Huyền Ca giết sạch sẽ toàn bộ bọn chúng, vậy thì bất kể nói thế nào đều là các nàng sai. Rõ ràng chỉ cần đổi đường liền có thể đến nơi, không cần thiết vì để bọn họ thưởng thức phong cảnh mà làm hại những sinh mệnh này. Lạc Huyền Ca gật đầu, tuy nói đặt tiểu cổ trùng trên người An Nhược Thủy, độc vật không dám đến gần, nhưng nếu nàng muốn rời đi, mình cũng không giữ lại. Ôm chặt An Nhược Thủy, trực tiếp ở tại chỗ nhảy lên một cái. Chờ các nàng ở trên đỉnh núi đứng vững một khắc kia, An Tuấn Phong thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi, chống một cây gậy gỗ thô kệch bước tới. ||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng ||||| Lại nhìn Cố Tầm Tuyết, giống như tản bộ ở hoa viên nhà mình, thảnh thơi cực kỳ. Cố Tầm Tuyết vỗ vỗ bả vai An tổng: "Nên nghiêm túc rèn luyện thân thể cho tốt. Đừng để phu nhân xem thường anh a." "......" Nếu đối phương chỉ là nhân vật có chút tiếng tăm trên mạng, hiện tại An Tuấn Phong đã lập tức xù lông, nhưng bây giờ cũng không dám, người này là trưởng lão duy nhất trước mắt của Cổ Võ, mà hắn vẫn chỉ là một tiểu đệ tử ngoại môn, nhịn nhịn! "Được rồi, trước đi chỗ tộc trưởng báo danh." Cố Tầm Tuyết đột nhiên lấy ra tư thái trưởng lão. An Tuấn Phong bị hù dọa ngẩn người một chút, gật đầu nói: "Được, tôi lập tức qua." "Đợi đã, trước đi thay quần áo đệ tử." Cố Tầm Tuyết mặc trên người chính là trang phục trưởng lão Cổ Võ, so với y phục đệ tử trước kia càng lộ vẻ lão thành. Trong chốc lát, nàng tựa như là nghĩ tới điều gì, nói với Lạc Huyền Ca: "Đợi lát nữa cô cũng qua một chuyến. Tộc trưởng có vài lời muốn trò chuyện với cô." Lạc Huyền Ca bỗng nắm lấy tay An Nhược Thủy, dùng ánh mắt tỏ ý kêu Cố Tầm Tuyết liếc nhìn, Cố Tầm Tuyết đột nhiên khẽ cười ra tiếng: "Các cô cùng đi." Vừa lúc đã nhiều ngày Cổ Võ không được yên ổn, tuy nói đã dọn sạch một phần cặn bã nhưng còn dư lại một bộ phận ẩn sâu, càng liên quan chặt chẽ tổ chức nghiên cứu, nàng có thể hiểu sự băn khoăn của Lạc Huyền Ca. Về phần An Nhược Thủy, lần này nàng tới không có khẩn trương như lần trước, cho nên đối với chuyện Lạc Huyền Ca đột nhiên kéo tay mình công khai tú ân ái, nàng cảm thấy thập phần ngượng ngùng. Đợi An Tuấn Phong đến nhận quần áo đệ tử, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đi gặp tộc trưởng trước. Tộc trưởng thấy Lạc Huyền Ca, lại cẩn thận quan sát hai người các nàng, hồi lâu mới hỏi Lạc Huyền Ca: "Có thể trò chuyện riêng một chút hay không." "Tiểu Lạc, chị ra ngoài trước. Cố tiểu thư ở ngay bên ngoài, em không cần lo lắng." An Nhược Thủy tạm biệt rời đi, nhưng nàng còn chưa xoay người, Lạc Huyền Ca bỗng nhiên níu nàng lại, nhìn thẳng tộc trưởng: "Nói thẳng đi. Dù sao bất kể ông nói gì, tôi lát nữa cũng sẽ nói cho nàng." "......" Tộc trưởng bày tỏ hắn già rồi, không muốn ăn ngụm cẩu lương trước mắt kia. An Nhược Thủy một lần nữa chóp tai đỏ bừng, gia hỏa này càng ngày càng không biết thu liễm, thật không biết về sau công khai rồi, Lạc Huyền Ca có thể ở trước mặt mọi người nói ra mấy lời kinh người hay không. "Cũng được. Đi theo ta." Tộc trưởng dẫn cả hai đến từ đường, cầm một ít đồ vật ở đó, kế tiếp lại mang hai người tới một sơn động khá hẻo lánh bí ẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]