Chương trước
Chương sau
Rất nhanh thư ký liền nhận nhiệm vụ vội vàng rời khỏi, mặc dù An Tuấn Phong một bụng lửa giận, vẫn phải nghẹn dưới đáy lòng lo chuyện công ty.
"Nghỉ ngơi một lát, đặt chút đồ ăn cho mọi người, mua thêm cà phê. Tối nay phải giải quyết mọi chuyện." An Tuấn Phong vô cùng buồn rầu xoa xoa ấn đường, Từ Hạo muốn mở thị trường trong nước của Từ thị bọn họ, rất nhanh hắn sẽ phải đối mặt thêm một kình địch.
Nếu là người khác, hắn sẽ không cần gấp gáp phòng bị như thế, nhưng hắn hiểu rõ thực lực cùng thủ đoạn của nam nhân kia, ở trên thương trường Từ Hạo cũng không phải là ảnh đế mỉm cười ôn nhu nhẹ nhàng, mà là thương nhân mười phần, loại thương nhân trong mắt chỉ có tiền tài ích lợi tàn nhẫn độc ác.
"Được rồi, mọi người đều nghỉ một lát đi, đừng quá căng thẳng." An Tuấn Phong cũng không phải ông chủ hà khắc, thời điểm nên cảm thông, hắn cũng sẽ cố gắng hết mức.
Nhưng mặc dù An Tuấn Phong thông cảm, đám người kia nào dám thật sự nghỉ ngơi.
Đi ăn chút gì đó, uống thêm mấy ngụm cà phê, rất nhanh liền tiếp tục sắp xếp tài liệu mở họp.
Mà sau khi thư ký điều tra một hồi, rốt cuộc tìm được người tuyên bố những tin tức đó, bất quá lại ôm tài liệu không dám nói cho An Tuấn Phong, nàng sợ bản thân nhầm lẫn, lại tự mình đi tra xét một lần, kết quả cuối cùng vẫn như cũ.
Nàng trợn mắt há mồm, thực sự không nghĩ ra người nọ tại sao phải làm loại chuyện tìm đường chết này? Đây không phải là động thổ trên đầu thái tuế sao?
Rất nhanh An Tuấn Phong kết thúc hội nghị, hắn ra khỏi văn phòng liền thấy thư ký bày ra biểu tình không thích hợp, cho rằng nàng không tra được mà sợ hãi bị mình trách cứ.
An Tuấn Phong nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ sáng, hắn xoa xoa ấn đường thả lỏng một hồi, nghĩ đến hôm nay chính mình sinh nhật, lại nghĩ đến hôm nay An Nhược Thủy sẽ về nhà cũ, hắn liền cảm thấy bản thân một chút đều không mệt, tinh thần giống như thanh niên mười bảy mười tám.
Hắn cũng không định gây khó dễ thư ký, xua xua tay: "Điều tra cẩn thận một chút, hôm nay tôi nghỉ, ngày mai đưa lại kết quả cho tôi."
An Tuấn Phong cảm thấy nội dung đám người kia mắng có chút kỳ lạ, luôn nói gì mà ung thư gia trưởng, hắn cho rằng có thể là người nào nhầm lẫn, nhầm số điện thoại của hắn thành số của tên khốn kiếp nào đó.
An đại ca trở về chung cư phụ cận, sau khi rửa mặt liền ngã xuống giường ngủ một hồi.
Tới hơn 8 giờ sáng, hắn đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, sau liền gọi tài xế chuẩn bị về nhà cũ.
Mà chuyện trên mạng cũng càng diễn biến càng ác liệt, thậm chí cuối cùng nhảy lên hot search. Tuy nói ung thư gia trưởng có đầy đường, bất quá ung thư gia trưởng bôi nhọ An đại ca đây là lần đầu tiên.
An Nhược Thủy dậy sớm cũng thấy tin tức kia, không khỏi mỉm cười, tuy nói những thứ kia đều là thật, nhưng thoạt nhìn đúng là thực gia trưởng.
Bất quá cẩn thận ngẫm nghĩ, phần tài liệu đó, vì sao lại quen như vậy?
Miêu tả giống hệt anh trai nàng, trong đầu An Nhược Thủy đột nhiên có một suy đoán lớn gan, đẩy đẩy Lạc Huyền Ca đang say giấc bên cạnh.
"Tiểu Lạc, tỉnh dậy đi."
Thanh âm An Nhược Thủy rất nhẹ, giống như lông chim quét đến tâm khảm Lạc Huyền Ca, mở ra đôi mắt buồn ngủ mơ hồ, nhìn An Nhược Thủy: "Bị muộn rồi sao?"
"Không phải chuyện đó, em mau dậy, chị có việc muốn hỏi." An Nhược Thủy càng có cảm giác phần tư liệu này là Lạc Huyền Ca đưa lên. Dù gì tấm hình kia ở trên mạng cũng không tìm được, đó là đại ca cách đây không lâu đi công tác gửi riêng cho nàng, nàng lúc ấy bận chuyện khác, nhìn một hồi liền thuận tay lưu vào máy tính.
"Hả? Chuyện gì a?" Lạc Giáo Chủ không rõ nguyên do chớp chớp mắt, An Nhược Thủy đưa điện thoại đến trước mặt đối phương: "Này, cái này, em biết không?"
Lạc Giáo Chủ ngẩn người, cẩn thận nhìn lại lần nữa: "Đây là em viết tối qua a. Giang Ý Hàm nói, thiếu đối tượng thì lên mạng cẩu lương, em giúp đại ca tìm đối tượng, như vậy anh ấy sẽ không cô đơn nữa."
"......" An Nhược Thủy làm sao cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ triển khai như vậy, nàng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lạc Huyền Ca, dở khóc dở cười, sau đó mang tính trả thù gặm lên môi Lạc Giáo Chủ.
Cho đến khi Lạc Huyền Ca có chút khí tức bất ổn, An Nhược Thủy mới từ trong ngực người kia lui ra ngoài.
Duỗi tay nhéo tai Lạc Huyền Ca, nàng nhỏ giọng nói: "Chị cảm thấy, hôm nay em đừng nên về nhà cũ. Chị sợ em tới đó, nghênh đón em chính là dao phay mài bóng lộn."
"Hả?" Lạc Giáo Chủ không rõ nguyên do nhìn nàng, đang chuẩn bị hỏi gì, trên di động lại nhảy ra mấy tin tức, mọi người đều đang tấn công số di động của nam nhân gia trưởng. Lạc Huyền Ca cầm di động nhìn một chút tin tức mới nhất trong đó, rốt cuộc ngộ đạo.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, An Nhược Thủy đã rửa mặt xong, sau khi ra ngoài liền thấy Lạc Huyền Ca ôm điện thoại dựa vào chân giường ngồi dưới đất.
"Tiểu Lạc, ngây ngốc làm cái gì? Mau đi rửa mặt." An Nhược Thủy nhấc chân đạp đạp lên đùi đối phương nhắc nhở.
Nhưng mà sau khi Lạc Huyền Ca hoàn hồn, đột nhiên túm lấy mắt cá chân của An Nhược Thủy, ngửa đầu chống lại tầm mắt nàng, Lạc Giáo Chủ hơi chút sợ hãi hỏi: "Em có thể không đi được không a?"
"Sao? Hiện tại biết sợ? Đêm qua làm cái gì?" An Nhược Thủy giật giật chân, lại phát hiện bị Lạc Huyền Ca giữ rất chặt, cũng không biết gia hỏa này cố ý hay là giờ phút này đã quên.
Lạc Giáo Chủ chậm rãi buông tay, tiếp đó nhanh chóng đứng lên, một phen đẩy An Nhược Thủy áp xuống giường, tầm mắt hết sức câu nhân quan sát trên người An Nhược Thủy.
Ngay lập tức, trong đầu hiện lên đồ vật mà tối qua nhìn thấy trong máy tính của người kia.
Lạc Huyền Ca nuốt nước miếng, ánh mắt ảm đạm đi xuống, giơ tay xoa khuôn mặt An Nhược Thủy. Hình ảnh hiện lên trong đầu khiến bản thân càng thêm khó mà khống chế, muốn ở trên người An Nhược Thủy thu hoạch nhiều hơn. Đôi môi đỏ thoạt nhìn nóng bỏng ướt át, chậm rãi lướt qua cần cổ quyến rũ của nàng.
An Nhược Thủy cũng không biết sao gia hỏa này hôm nay bỗng thay đổi như vậy, lúc trước chỉ là quấn lấy đòi hôn chào buổi sáng liền xong việc, hôm nay lại không vội vã muốn hôn mà có động tác khác.
Ngay lúc Lạc Huyền Ca sắp đưa tay chui vào y phục mình, An Nhược Thủy liền đói bụng phát ra kháng nghị.
Rất nhanh, đáy mắt Lạc Giáo Chủ khôi phục một mảnh thanh minh, tựa hồ đột nhiên ý thức được động tác của mình giờ phút này vô cùng lúng túng. Cô lập tức từ trên người An Nhược Thủy bò dậy, khẩn trương ném lại hai câu liền chui vào phòng tắm.
"Em đi rửa mặt, giúp chị chuẩn bị bữa sáng."
Nhìn Lạc Huyền Ca vội vàng chạy thoát, An Nhược Thủy đột nhiên bật cười, kỳ thực vừa rồi nàng rất khẩn trương. Dù sao loại chuyện này cũng chưa từng trải nghiệm, bất quá nhìn dáng vẻ Tiểu Lạc ngây ngốc tựa hồ so với mình còn khẩn trương hơn.
Đầu gỗ chưa thông suốt, kỳ thật cũng rất thú vị.
Nàng thích trêu đùa người này, nhìn bộ dáng Lạc Huyền Ca toàn thân khó chịu, lại lầm tưởng là nội lực tán loạn sắp tẩu hỏa nhập ma, An Nhược Thủy chơi ác cảm thấy khi đó Lạc Giáo Chủ đáng yêu cực kỳ.
Cũng không biết sau khi Lạc Giáo Chủ thông suốt xong, nàng còn dám tùy ý trêu đùa hay không, còn dám có ý chơi ác Lạc Giáo Chủ nữa hay không.
Rất nhanh, Lạc Huyền Ca tương đối hoảng loạn từ phòng tắm ra ngoài, sau khi bắt mạch liền phát hiện thân thể không vấn đề gì, chỉ là nội lực tán loạn mà thôi.
Mình không hề tu luyện thiên môn công pháp, vì sao nội lực thường xuyên vô duyên vô cớ tán loạn?
"Em đi chuẩn bị bữa sáng." Lạc Giáo Chủ cưỡng chế tán loạn trong người, lại dùng nội lực điều tiết dục vọng bên trong, rất mau đã khôi phục tinh thần, ở phòng bếp bận rộn một hồi liền đầy mặt tươi cười tới kêu An Nhược Thủy dùng cơm.
"Lát nữa trực tiếp về nhà cũ? Chị chuẩn bị quà tặng đại ca chưa?" Lạc Huyền Ca hỏi.
An Nhược Thủy gật đầu: "Ừm, mấy tuần trước đã nhờ bạn chuẩn bị lễ vật. Sáng nay đưa đến nhà cũ, đến lúc đó đại ca hẳn sẽ rất cảm động."
"Tặng cái gì a?" Lạc Huyền Ca thật tò mò, mình khổ công suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng giống như hảo tâm làm chuyện xấu.
Tựa hồ đào tặng An đại ca một cái hố, thời điểm An đại ca ngủ, lẳng lặng chôn hắn.
Mà An đại ca đến nay còn tưởng rằng trời chưa sáng, tiếp tục say giấc nồng.
An Nhược Thủy nhìn Lạc Huyền Ca, câu môi cười xấu xa hỏi: "Muốn biết?"
"Muốn!"
An Nhược Thủy lại bắt đầu chậm rãi dùng bữa sáng, cũng không trả lời câu 'muốn' của đối phương.
Lạc Giáo Chủ đợi một hồi, cho rằng An Nhược Thủy sẽ không nói nữa, đang chuẩn bị lui về dùng cơm, kết quả An Nhược Thủy lần thứ hai mở miệng.
"Chị chuẩn bị album cho anh ấy, là album nhà mình, từ đời ông nội cho đến thời chúng ta. Những tấm ảnh cũ này, chị lấy từ tay không ít chú bác, còn có mấy tấm là nhà bọn họ trân quý bảo tồn, mất rất nhiều thời gian mới tìm được. Bất quá những tấm hình kia có chút mơ hồ, cho nên chị nhờ bằng hữu hỗ trợ, sửa sang lại một chút." An Nhược Thủy mở di động, đưa ảnh chụp bằng hữu gửi tới cho Lạc Huyền Ca xem: "Nhìn này, đây là bà nội chị. Bé trai ở trong ngực bà là anh trai. Đây là Từ Gia, đây là anh họ Từ Gia, cũng không nhớ rõ tên hắn là gì. Khi còn nhỏ từng đến nhà mình vài lần."
An Nhược Thủy giới thiệu không ít người nhà, cuối cùng Lạc Giáo Chủ còn thấy được bản thân trong đó, có hình lúc mới xuất đạo, còn có hình không biết An Nhược Thủy chụp trộm khi nào.
"Những hình này từ đâu vậy?" Lạc Huyền Ca chỉ đứa bé trên hình, đó là nguyên thân trong trí nhớ.
An Nhược Thủy nghịch ngợm cười: "Sơn nhân tự hữu diệu kế, không nói cho em."
Khóe mắt Lạc Giáo Chủ hơi hơi run rẩy, cô còn có một câu 'thương nhân tự hữu trùng kim', những ảnh chụp đó chỉ cần tiêu tiền là dễ như trở bàn tay có được. Dù sao nguyên thân cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn, mấy thứ này cũng sẽ không giữ bí mật.
"Bất quá, kỳ thực chị còn muốn thêm em ở phía trên này. Chân chính Tiểu Lạc."
Giọng điệu An Nhược Thủy đột nhiên có chút tiếc nuối, khi ấy nàng bảo Lạc Huyền Ca vẽ một bức họa kiếp trước, vốn định đặt chung vào album này, tiếc là Lạc Huyền Ca chậm chạp không có vẽ tranh.
Lạc Huyền Ca cũng đột nhiên ngây ngẩn, cô giống như đã hiểu một chút tại sao An Nhược Thủy có đoạn thời gian muốn mình vẽ bức họa kiếp trước.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca nhìn chằm chằm màn hình di động, bỗng có chút hối hận, sớm biết thì đã mau chóng vẽ cho An Nhược Thủy, như vậy giờ phút này An Nhược Thủy sẽ không cảm thấy tiếc nuối mà thở dài.
"Bất quá, Tiểu Lạc a...... Về sau vẽ một bức họa của em đi. Tới lúc đó, chị lại nhờ bằng hữu hỗ trợ, một lần nữa làm hai bản, chúng ta mỗi người cất giữ một phần." An Nhược Thủy dò hỏi, Lạc Huyền Ca lập tức gật đầu, đem những thứ băn khoăn cổ quái lúc trước hết thảy ném về phía sau.
__________________
*Tác giả có lời muốn nói:
An đại ca sinh nhật, có thể uống rượu.
Lạc Giáo Chủ (xoa tay đuổi ruồi): A ha ha, có thể dùng rượu tráng lá gan kẻ nhát...... Không đúng không đúng, bổn tọa không nhát!
An ảnh hậu: A, chỉ cười cười không nói gì. Chừa chút mặt mũi cho em.
An đại ca: Được rồi được rồi, lúc không uống rượu, hai người các em đều nhát.
An ảnh hậu & Lạc Giáo Chủ:...... Im miệng đi độc thân cẩu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.