Lạc Huyền Ca lẳng lặng nhìn An Nhược Thủy, qua hồi lâu liền phát hiện ủy khuất giấu trong mắt nàng. Vội tiến đến ôm nàng vào ngực, nhỏ giọng an ủi: “Sao vậy? Ai bắt nạt chị sao?” “Hu~” An Nhược Thủy nhỏ giọng rên rỉ một chút, ủy khuất trong lòng dâng lên đầu, tiểu công chúa được anh trai cưng chiều hơn hai mươi năm, đột ngột biến thành tiểu cung nữ bị lũ trẻ trâu khi dễ, sao nàng có thể không ủy khuất chứ? Lạc Huyền Ca tay chân luống cuống an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, nói cho em biết rốt cuộc là sao vậy?” An Nhược Thủy không muốn nói chuyện, tuy nàng biết vẫn đang phát sóng trực tiếp, nhất cử nhất động của mình đều lộ trước mắt ngàn vạn người xem, nhưng giờ phút này nàng cũng không lảng tránh, ngược lại yên tâm nhào vào ngực Lạc Huyền Ca. Qua một hồi, An Nhược Thủy chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không ở trước máy quay bại lộ quá nhiều cảm xúc, dù gì bản thân cũng phải giữ hình tượng idol mọi lúc mọi nơi. Nhưng hiện tại nàng đã quyết định, chờ Lạc Huyền Ca hoàn thành mục tiêu liền cùng nhau ở ẩn, trải qua cuộc sống gia đình riêng biệt, mấy thứ hình tượng hư vô mờ mịt này rớt liền rớt đi. Mọi người thấy các nàng trong chốc lát không muốn nói, cũng không thúc giục, lựa chọn đứng ở một bên yên lặng chờ đợi. Sau khi Mạnh Tiểu Manh bình ổn tâm tình, nàng mới bắt đầu khó khăn kể lại chuyện sáng nay. “Tôi cùng An tỷ đến nhà trẻ Hồng Tinh, trên đường, An tỷ nói nên mang tới chút quà vặt cho bọn nhỏ. Vì vậy chúng tôi liền đi siêu thị gần đó mua rất nhiều đồ ăn ngon, An tỷ còn tặng tôi một cây kẹo que nữa. Bất quá tới nhà trẻ Hồng Tinh liền thấy có rất nhiều con nít, cực kỳ ầm ĩ, vừa đánh nhau vừa khóc lóc, còn trực tiếp cầm đồ chơi ném tôi.” Mạnh Tiểu Manh cẩn thận nhớ đến ác mộng buổi sáng: “Còn có, sau khi tôi cùng An tỷ thật vất vả mới dỗ được đám trẻ kia yên tĩnh, liền phát hiện kẹo que đã bị đứa nhỏ cầm đi, tôi chuẩn bị đòi về. Dù sao cũng là món quà đầu tiên An tỷ cho tôi, bất quá... Tôi lại không thể cướp đồ với trẻ nhỏ, chỉ có thể nhìn nó chơi chán que kẹo của tôi xong lại ném vào thùng rác.” Sau khi Mạnh Tiểu Manh tâm sự chuyện mình gặp phải, nhìn ánh mắt An Nhược Thủy, nàng không chắc có nên nói ra chuyện An Nhược Thủy gặp phải hay không. An Nhược Thủy rời khỏi lồng ngực Lạc Huyền Ca, bình ổn tâm tình liền cười khẽ: “Chúng vẫn là trẻ nhỏ a, Tiểu Manh đừng buồn.” “Ừm……” Mạnh Tiểu Manh không buồn, chỉ là ủy khuất đến phát khóc mà thôi. Bạch Liễu an ủi Mạnh Tiểu Manh, Hứa Như ở bên cạnh nhìn muội muội khóc, trong lòng rất hụt hẫng, nhưng nàng vẫn như cũ không quen đến gần người khác, nghĩ ngợi xong vẫn là không tiến lên an ủi Mạnh Tiểu Manh. Giang Ý Hàm vô lực nhìn nhìn trần nhà, show của An Thị lần nào cũng đầu tư rất lớn. Lần này tìm một đám trẻ trâu, nói dễ nghe một chút là để cho ngôi sao nhí của bọn họ xuất đạo, nói hơi khó nghe chính là tăng thêm ngột ngạt cho tuyển thủ. “Bất quá, may mà tôi không đi đón trẻ nhỏ.” Giang Ý Hàm vô cùng vui sướng bồi một câu. Ở bên cạnh, Từ Gia vỗ một cái lên ót nàng: “Có kẻ vui sướng khi người gặp họa như cô sao? Chúng ta là một liên minh một đoàn thể, một mình cô cười hi hi ha ha cái gì?” “Tôi cười lúc nào chứ. Cô có biết khi Huyền Ca thi đấu, một mình tôi đứng ở cửa bao lâu hay không?!” Giang Ý Hàm đứng lên phản bác Từ Gia, nhưng lời nàng nói lại khiến An Nhược Thủy chú ý, ánh mắt An Nhược Thủy kỹ lưỡng nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca: “Em lại cùng người khác so đấu?” “Không phải cô ấy so đấu, là đi đánh lôi đài. Còn là đánh lôi đài với đại sư võ thuật cấp quốc gia năm ấy đánh bại Cố Tầm Tuyết cùng Trịnh Húc.” Giang Ý Hàm không chút do dự làm trò trước mặt An Nhược Thủy, tố cáo chuyện sai trái của Lạc Huyền Ca. “Tiểu Lạc?!” Nhìn đến trách cứ trong mắt An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca nổi đầy da gà da vịt, theo bản năng trừng mắt liếc Giang Ý Hàm, lại không ngờ Giang Ý Hàm càng thêm đắc ý: À, đúng là tôi nói không nổi cô. Bất quá luôn có người có thể trị được cô. Lạc Huyền Ca đang nghĩ ngợi giải thích với An Nhược Thủy thế nào, đột nhiên vòng tay tất cả mọi người đều sáng, hệ thống bất ngờ thông báo. Nghe xong thông báo, Giang Ý Hàm liền thở phào nhẹ nhõm: “May là hôm nay đã tới buổi cuối, ngày mai rốt cuộc cũng có thể đi về rồi.” "Nhưng cuộc thi đấu chỉ tiến hành hai vòng, cụ thể chỉ có ba ngày hai đêm, so với dự định ban đầu của show thực tế quy mô lớn có phải chênh lệch quá xa?" Từ Gia ở chỗ An Tuấn Phong biết được, show thực tế này hoàn toàn có thể quay liên tục hơn ba tháng, hiện tại chỉ tiến hành ba ngày hai đêm đã kết thúc mùa thứ nhất, có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không? Lạc Huyền Ca lại không kinh ngạc, buổi sáng ở bờ biển cảm nhận được mùi máu tươi, e rằng An Thị cũng nhận được thông báo gì đó, tiết mục này sợ là về sau không thể tiếp tục, chỉ có thể dừng bước như vậy. “Đây mới là mùa đầu tiên, cô gấp cái gì.” Giang Ý Hàm ngáp một cái, lại lười nhác vươn vai: “Dù sao tôi cũng không cần lo lắng, liên minh chúng ta cường đại mà, phải không.” “Nhưng, mấy người chúng ta sau này còn có thể tụ họp một chỗ sao?” Ủy khuất vừa rồi của Mạnh Tiểu Manh đã bị hệ thống đột ngột thông báo làm mất sạch, hiện tại nàng chỉ nghĩ đến chuyện bọn họ về sau còn có thể tụ lại một chỗ hay không. “Chỉ là mùa đầu tiên thôi, dựa theo thói quen của An Thị, hẳn là có năm sáu mùa nữa.” Bạch Liễu cũng suy đoán một chút. Hứa Như liếc nhìn Bạch Liễu, tiếp đó phụ họa gật đầu: “Về sau tuyệt đối vẫn còn, mọi người đừng vội thương cảm ly biệt.” Tất cả mọi người cảm thấy khẳng định còn sẽ có mùa tới, nhưng mà An Nhược Thủy lại trầm mặc, bởi show thực tế lần này đã định kế hoạch là mười lăm ngày, hiện tại mới chỉ ba ngày hai đêm liền phát tin tức kết thúc mùa thứ nhất, như vậy có phải chứng minh tiết mục này đã xảy ra chuyện gì không? Thời điểm mọi người chờ An Nhược Thủy lên tiếng, nàng chỉ lộ chút ý cười: “Tuy đây là vòng cuối cùng của mùa thứ nhất, nhưng cũng không thể vì vậy mà buông lỏng. Trước dự trữ một số thứ để mùa sau sử dụng đi.” Có những lời này của An Nhược Thủy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ khán giả kênh livestream cũng buông xuống lo sợ. Dù sao tiểu công chúa của An Thị đã mở miệng, tiết mục này khẳng định sẽ còn có mùa thứ hai, cho dù không có... kẻ muội khống thành thần như An Tuấn Phong cũng có thể lăn lộn ra thêm một mùa nữa. “Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi. Tôi đến nấu cơm, dùng bữa xong lại tới chỗ bà Trương tìm Cố Tầm Tuyết.” Lạc Huyền Ca đã bình ổn lại, tuy sắc mặt còn có chút trắng bệch nhưng đã tinh thần hơn nhiều. “Huyền Ca, cô thật sự không sao chứ?” Giang Ý Hàm vẫn không yên tâm, dù gì lúc Lạc Huyền Ca ra khỏi võ quán, chính là yếu nhược đến mức đi không nổi. Mạnh Tiểu Manh cũng khẩn trương nhìn Lạc Huyền Ca, trên mặt mang theo lo lắng: “Huyền Ca, cô…… Chi bằng cô đừng đi nữa. Nghỉ ngơi đi, chị tôi…… Hứa Như tỷ sẽ nấu cơm!” “Đúng vậy, Huyền Ca cô đi nghỉ đi. Bữa cơm này để chúng tôi làm.” Bạch Liễu cũng đứng dậy, trù nghệ của nàng tuy kém hơn Lạc Huyền Ca, nhưng lăn lộn một bữa cơm trưa cho mấy người này vẫn là không thành vấn đề. Từ Gia cũng vô cùng tự hào đứng dậy: “Bổn tiểu thư chính là từng học chuyên môn, cô yên tâm…… Chỉ cần đủ nguyên liệu nấu nướng, tôi sẽ làm các cô ăn đến đi không nổi.” Giang Ý Hàm cười mỉa: “À…… Trù nghệ của tôi tạm được, chắp vá một chút cũng không phải vấn đề. Huyền Ca, cô vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.” Mạnh Tiểu Manh không biết nấu nhưng là nàng biết ăn, giờ phút này đối với Lạc Huyền Ca thập phần trịnh trọng gật đầu: “Huyền Ca! Cô cứ yên tâm đi, chờ các nàng làm tốt, tôi trước tiên gọi cô tới ăn.” Lạc Huyền Ca cẩn thận ngẫm nghĩ, vừa cùng người khác liều mạng đánh nhau, hiện tại trở nên sinh long hoạt hổ đi làm cơm, tựa hồ có chút không thích hợp. “Ừm, vậy…… Khụ, vậy phiền cô.” Lạc Huyền Ca vừa nói vừa âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay An Nhược Thủy, ra hiệu cho nàng biết, mình chỉ đang diễn kịch thôi. An Nhược Thủy nhận được tin tức Lạc Huyền Ca truyền đến, nàng bất đắc dĩ cùng nhau diễn kịch. “Tiểu Lạc, không sao chứ?! Muốn tìm nhân viên công tác liên hệ bệnh viện không?” Diễn xuất của An Nhược Thủy đã đạt tới trình độ lấy giả làm thật, nếu không phải tay hai người nắm cùng một chỗ vẫn đang có chút hỗ động, Lạc Huyền Ca e rằng sẽ phải lầm tưởng An Nhược Thủy thật sự muốn đưa mình tới bệnh viện. Lạc Huyền Ca vội vàng lắc đầu: “Không cần làm phiền, mùa thứ nhất cũng chuẩn bị kết thúc. Là em muốn bồi mọi người đến nơi đến chốn, huống chi đệ tử Cổ Võ bị chút thương tích nho nhỏ liền đi bệnh viện, chẳng phải những người khác nhìn vào sẽ chế giễu sao.” Hiện tại Lạc Giáo Chủ dùng Cổ Võ làm bia đỡ đạn đã trở thành thói quen. “Để chị đưa em tới khách sạn nghỉ một lúc.” An Nhược Thủy cẩn thận đỡ lấy Lạc Huyền Ca, lại quay đầu tạm biệt mọi người. Lạc Huyền Ca nhìn lo lắng trong mắt các bằng hữu, nội tâm có chút không đành lòng, mình cũng không phải cố ý lừa gạt, chỉ là thật sự không thể bại lộ lần nữa. “Đi thôi. Cẩn thận dưới chân.” An Nhược Thủy mang theo Lạc Huyền Ca rời khỏi. Giang Ý Hàm nhìn bóng lưng hai người, trong lòng như suy tư điều gì, bất quá EQ của nàng cũng ngang cơ Lạc Giáo Chủ, nghĩ nửa ngày cũng không ra. “Được rồi, chúng ta cũng nhanh một chút dùng xong bữa trưa. Cố tiểu thư ở chỗ bà Trương phỏng chừng đã sớm đói bụng.” Bạch Liễu vừa đi đến phòng bếp, vừa cổ vũ mọi người nhanh tay. Mạnh Tiểu Manh sờ sờ bụng: “Tôi đói quá.” Nhưng lại cảm thấy Cố Tầm Tuyết hẳn là so với mình còn đói hơn, bởi từ đêm qua đến giờ, Cố Tầm Tuyết cũng không ăn bao nhiêu, ngược lại còn đem bữa sáng của nàng đút vào bụng mình. …… Trong khách sạn, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đều gỡ xuống mắt kính. Toàn bộ kênh livestream cũng không thấy được các nàng nữa. Lạc Huyền Ca thở phào nhẹ nhõm cầm quần áo sạch chuẩn bị bước vào phòng tắm. Còn An Nhược Thủy ngồi trên sô pha nghiên cứu động tĩnh hiện tại của show thực tế, nàng thật không hiểu vì sao đột ngột tạm ngừng show, mùa thứ nhất chẳng lẽ cứ như vậy vội vàng kết thúc? Chờ Lạc Huyền Ca tắm xong, An Nhược Thủy liền bày tỏ nghi hoặc, Lạc Huyền Ca chần chừ một hồi, vẫn là không đem chuyện phát hiện ở đảo nói cho nàng. Một là không muốn để An Nhược Thủy vì chuyện này mà lo lắng, hai là sợ An Nhược Thủy biết rồi sẽ tiếp tục điều tra sâu hơn, từ đó gặp phải chuyện càng nguy hiểm. An Nhược Thủy hơi chút vô lực ngồi trên sô pha, TV đang phát nội dung gì nàng cũng không còn tâm trạng để ý. Từ thời điểm tham gia tiết mục này, các nàng cơ hồ hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, cũng không biết hiện tại bên ngoài rốt cuộc ra sao. Còn có tổ chức nghiên cứu luôn luôn để mắt Lạc Huyền Ca, không biết đám người đó đã đi chưa. Đột nhiên, An Nhược Thủy giống như nghĩ tới điều gì, từ trên sô pha đứng lên, nhìn Lạc Huyền Ca mà ngữ khí có phần hoảng loạn: “Khả năng đã xảy ra chuyện. Đám người của tổ chức nghiên cứu kia, có lẽ thật sự đang theo dõi em.” “Hả?” Lạc Huyền Ca không hiểu lắm, vừa lau tóc ướt vừa nhướng mày nhìn nàng: “Có nghĩa là?” “Đại ca nói tổ chức nghiên cứu không dám trực tiếp tới tiết mục đưa em đi trước mắt công chúng. Nhưng hiện giờ mười lăm ngày quay theo kế hoạch đột nhiên hủy bỏ, chị cảm thấy rất có thể là tổ chức nghiên cứu động chút tay chân với tiết mục.” An Nhược Thủy rất hiếm khi lộ ra hỗn loạn trong mắt, nhưng mỗi một lần nàng lộ ra biểu tình này, luôn có thể tác động nội tâm Lạc Huyền Ca, làm Lạc Huyền Ca bất an theo nàng. “Tổ chức nghiên cứu rốt cuộc là loại tồn tại thế nào? Mọi người đều nói tổ chức này tàn bạo, nhưng tại sao không có ai phản đối loại tổ chức này tồn tại?” Lạc Huyền Ca hết sức hiếu kì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]