Ở hậu trường, Giang Ý Hàm và Bạch Liễu đang trang điểm. Lạc Huyền Ca cầm di động yên tĩnh ngồi bên cạnh các nàng. Kỳ thật đã hẹn trước chuyên viên trang điểm rồi, nhưng nghe nói tổ tiết mục tổ đột nhiên mời đến đại già*, liền điều động một vị chuyên viên trang điểm rời đi. *minh tinh có địa vị cao Bất quá thời gian cấp bách, Lạc Huyền Ca liền để Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu trang điểm trước. Giang Ý Hàm nhìn Lạc Huyền Ca ngồi ở một bên chơi di động, nhỏ giọng hỏi: “Huyền Ca, có phải cô chờ đợi sốt ruột lắm phải không?” “Tôi không nóng nảy, dù sao tôi cũng là thiên sinh lệ chất, không trang điểm cũng xinh đẹp.” Lạc Giáo Chủ nhìn vào gương, nguyên thân lớn lên xác thật là hồng nhan họa thủy a. Giang Ý Hàm vốn dĩ muốn an ủi, giờ phút này lời đều bị chặn ở yết hầu, nàng nhìn vào gương mà không khỏi trợn trắng mắt. Bạch Liễu xuyên qua gương thấy được Lạc Huyền Ca, thật có chút hâm mộ, nhan sắc và vóc dáng của Huyền Ca đều rất tốt. Chuyên viên trang điểm lại không gia nhập trận doanh nói chuyện phiếm của các nàng, bất quá cũng thầm suy đoán vài phần, hiện tại có thể thấy mối quan hệ của ba người khá tốt. Nhưng rốt cuộc là chân thực hay chỉ là công phu mặt ngoài đây? Dù sao trong giới giải trí, tình nghĩa giả dối quả thực là quá nhiều. Lạc Huyền Ca ngáp xong liền nằm xuống ghế dài, Giang Ý Hàm thấy vậy nhịn không được ghét bỏ: “Cô có thể đàng hoàng một chút hay không?” “Bổn tọa từ nhỏ đã là ma, cô gặp con ma nào có quy củ chưa?” Lạc Giáo Chủ nhướng mày hỏi. Tất cả mọi người đều biết Lạc Huyền Ca đang đóng một phim võ hiệp, cũng biết cô phải diễn vai Giáo Chủ Ma Giáo nên bọn họ đều tự giác cho rằng cô đang nhập vai, cũng không nghĩ đến những phương diện khác, nên cũng sẽ không cảm thấy mấy lời này thật ảo tưởng. “Nghe nói một vị đại già đã tới, các cô biết là ai không?” Bạch Liễu cảm thấy hứng thú với vị đại già đột ngột tham gia kia, chỉ là trước đó nàng không thấy chút đồn đại nào, vì thế liền muốn hỏi một chút. Giang Ý Hàm định lắc đầu nhưng rồi nhớ được tay của chuyên viên trang điểm đang đặt trên đầu mình, nàng chỉ nhỏ giọng hồi đáp: “Không rõ lắm. Nghe nói là diễn viên trở về từ nước ngoài.” “Diễn viên ở ngoại quốc về? Trong showbiz chẳng có tin đồn nào a.” Tuy Bạch Liễu chuẩn bị ra album nhưng cũng không phải hai lỗ tai không nghe thấy chuyện trong giới giải trí, nàng vẫn luôn chú ý việc lớn việc nhỏ. “Tôi cũng không rõ, dù sao già vị hẳn là rất cao.” Giang Ý Hàm kỳ thực không lo mình và Bạch Liễu sẽ như thế nào, chỉ sợ Lạc Huyền Ca trong lúc biểu diễn nói ra mấy lời kinh người, hoặc là lại bất động thanh sắc khai quải, khiến các khách mời khó xử. Rộng lượng một chút còn may, nếu gặp phải kẻ tính toán chi li, đối với hậu bối không có nhãn lực như Lạc Huyền Ca, nhất định sẽ ngầm thanh trừ. Lạc Huyền Ca không biết Giang Ý Hàm lo lắng cho mình, cầm di động cùng Mạnh Tiểu Manh nói chuyện phiếm. Mạnh Tiểu Manh nói vết thương trên mặt đã có dấu hiệu hồi phục, ngay cả bác sĩ đều cảm thấy đây đúng là kỳ tích. Lạc Huyền Ca sợ hồi phục quá nhanh sẽ làm những người ở thế giới này chú ý, cho nên thời điểm nuôi tử cổ, cô đã điều khiển tiến độ thong thả chậm rãi. “Được rồi, nhanh tới đây một chút.” Chuyên viên trang điểm nói với Lạc Huyền Ca. Lạc Huyền Ca nghe vậy lập tức đứng lên khỏi ghế, chuyên viên trang điểm cũng không chút do dự bắt đầu tác nghiệp. “Thông thường, đại già thần bí tới đột ngột như vậy, khẳng định sẽ lên sân khấu cuối cùng, hoặc là vào thời điểm hot nhất, đột nhiên xông ra. Nếu như vậy, hắn hóa trang muộn một chút cũng không vấn đề, để chúng ta mấy người lên sân khấu trước trang điểm trước cũng là chuyện thường tình thôi.” Giang Ý Hàm có chút nghi hoặc, vì sao nhất quyết phải điều một vị chuyên viên trang điểm đi chứ. Bạch Liễu khẽ cười: “Cô quên đây là chương trình phát sóng trực tiếp sao? Chúng ta xem như là người mới, để tiền bối trang điểm trước cũng là chuyện nên làm.” Giang Ý Hàm gật đầu: “Đúng vậy, cô không nói thì tôi cũng quên mất.” Mắt thấy thời gian sắp tới, khuôn mặt của Lạc Huyền Ca cũng chưa kịp hóa trang tỉ mỉ, dứt khoát để lớp make-up nhẹ cũng coi như hoàn thành. …… Thông qua màn giới thiệu của MC, Giang Ý Hàm, Bạch Liễu và Lạc Huyền Ca xem như xuất hiện thành công trước tầm mắt muôn vàn khán giả. Làn đạn trên màn hình vẫn bay tung tóe như cũ, khu bình luận lại càng là nước lên thì thuyền lên, câu ủng hộ ba người các nàng cũng là từng đợt từng đợt đánh úp tới. Bất quá ngẫu nhiên cũng sẽ phóng ra mấy từ ngữ bôi nhọ Lạc Huyền Ca, nhưng không một câu nào không bị nhóm ‘giáo đồ’ đâm chọc cho cúp đuôi chạy mất. Không chỉ có vậy, Lạc Huyền Ca còn nghênh đón fan qua đường và fan nhan sắc. Những người này, một bộ phận thích náo nhiệt, một bộ phận thì bất kể phẩm hạnh của bạn thế nào, chỉ cần lớn lên xinh đẹp là được, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện trong giới, một lòng thèm khát thịnh thế mỹ nhan. Ngoại hình của Lạc Huyền Ca rất nhanh đã kéo đến rất nhiều fan sắc não tàn. Dù sao chỉ dựa vào việc lớn lên có nhan sắc phù hợp với thẩm mĩ quan của đại đa số kẻ mê sắc đẹp, thì Lạc Huyền Ca xem như đã rất thành công. Ở đầu đường, ba người gặp Mục Lăng và Mục Khiếu. Mục Lăng lên tiếng trước, cười ha ha trêu ghẹo: “Không nghĩ chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại a.” Giang Ý Hàm lập tức tiếp lời: “Này, mỗi tối tôi đều xem show cô dẫn chương trình đó. Chúng tôi a, là ngày nào cũng thấy cô.” Mục Lăng cười vang, Mục Khiếu bên cạnh cũng nhìn Giang Ý Hàm với ánh mắt khẽ biến. Kỳ thật trước khi nhận show này, hắn đã chú ý tới ba vị khách mời trước mặt. Công ty các nàng định nghĩa các nàng là: Ca sĩ, ngôi sao giải trí, diễn viên. Mục Khiếu vốn cho rằng Bạch Liễu với khí chất và dung mạo như vậy, chọn con đường làm diễn viên mới là tốt nhất, còn Giang Ý Hàm tinh thông nhạc cụ, nếu có thể gia nhập ban nhạc thì càng tốt. Không nghĩ công ty các nàng lại sắp xếp hoàn toàn tương phản, lúc ấy hắn còn tiếc hận thay ba người một hồi, hiện giờ xem ra quyết định của công ty mới là đúng đắn. Chuẩn xác mà nói, là người đại diện của các nàng quyết định chính xác. Giang Ý Hàm giỏi giao tiếp, Bạch Liễu tuy rằng khí chất xuất trần nhưng không hợp đóng phim. Còn về Lạc Huyền Ca đứng bên cạnh, mặt không chút biểu tình, nghe nói gia hỏa này là một hắc mã trong số những diễn viên mới, kỹ thuật diễn được người trong đoàn phim vô cùng tán thưởng, đã nhận không ít lời khen của các lão nghệ thuật gia, là diễn viên duy nhất kế tiếp An Nhược Thủy, ngày thường diện than, trước màn ảnh lại biểu tình phong phú. Mục Khiếu mỉm cười chào hỏi ba người, hơn nữa còn giúp các nàng đưa ra mấy lời giới thiệu hài hước dí dỏm. Trên kênh livestream có một số khán giả không biết các nàng, cũng rất nhanh chóng nhớ kỹ ba người, thậm chí có kẻ còn ảo tưởng, nếu ba người này có thể trở thành một nhóm luôn ở bên nhau thì thật tốt. Nhưng cũng có không ít người bàn tán về CP vợ chồng xuẩn manh lúc trước của Lạc Huyền Ca. Đáng tiếc khuôn mặt Tiểu Manh đã bị hủy, đời này muốn tiến vào giới giải trí, đại khái là hy vọng xa vời. “Được rồi, quy tắc thi đấu đã giới thiệu rõ ràng. Kế tiếp chúng ta sẽ theo manh mối được tổ tiết mục cung cấp, tới hẻm nhỏ đầu đường tìm kiếm vị khách mời thần bí kia. Suỵt~ bởi vì đạo diễn đột nhiên ra thông báo, cho nên ngay cả tôi cũng không biết vị khách thần bí là ai. Bất quá đạo diễn nói rằng, thời điểm chúng ta nhìn thấy hắn, nếu có thể nhịn không thét chói tai, tháng sau liền phát cho chúng ta tiền thưởng!” Mục Khiếu trêu ghẹo, nói với em mình. Mục Lăng cũng liên tục gật đầu: “A? Lần này đạo diễn hào phóng như vậy sao? Lát nữa tôi nhất định phải nhịn thật tốt.” Trải qua màn tạo nhiệt của hai MC, ba người rốt cuộc lấy được manh mối mà tiết mục tổ cung cấp. Lạc Huyền Ca dẫn đầu mở ra bức thư của tổ tiết mục đưa đến, bên trong có một tấm card, mặt trên vẽ một cây côn bổng, phía dưới có một hàng chữ: Ta cũng từng bước qua phong tuyết giang hồ, ta cũng từng có yêu hận tình thù. Có chút cảm giác mờ mịt khó hiểu, Lạc Huyền Ca đi đến bên cạnh Bạch Liễu, trùng hợp lúc này Bạch Liễu mở ra phong thư, bên trong cũng là một tấm card, mặt trên họa một bụi cỏ, bên cạnh viết hàng chữ: Ta từng hèn mọn yêu ngươi như thế, ngươi giẫm đạp toàn bộ tự tôn và dũng khí của ta, ta rời khỏi không phải không yêu, mà là không muốn giày ngươi dính đầy cỏ dại. Bạch Liễu mơ hồ nhớ tới một bộ phim điện ảnh có xuất hiện những lời này, nam chính yêu thầm muội muội thanh mai trúc mã hàng xóm, nhưng thời điểm lấy hết can đảm tỏ tình lại bị nàng cự tuyệt, không chỉ vậy, sau đó không lâu lại phát hiện mắc bệnh nan y, cuối cùng mang theo nỗi tiếc nuối rời bỏ thế giới. Trong bức thư của Giang Ý Hàm nhưng thật ra bình thường không ít, bên trong chỉ vẽ một mặt cười ngọt ngào, còn có một câu: Thân ái, khi ngươi nhìn đến phong thư này, vòng đi vòng lại ta vẫn ở tại chỗ chờ ngươi. Ba người khó hiểu đứng yên tại chỗ, Lạc Huyền Ca không biết cũng là bình thường, rốt cuộc cô không phải dân bản địa, cho dù thân thể sinh trưởng ở thế giới này nhưng tiềm thức và một nửa ký ức đều đến từ một thế giới khác. Mà Giang Ý Hàm và Bạch Liễu cũng không rõ lắm, thời học sinh, Bạch Liễu từng cùng Hứa Như kết giao, hơn nữa nàng say mê âm nhạc cho nên ít nhiều cũng chú ý chuyện trong showbiz. Sau này chia tay Hứa Như, nàng ra nước ngoài học âm nhạc. Vì để bản thân có thể vơi bớt một chút thương tâm cùng bi thống, nàng cố tình không chú ý tin giải trí trong nước, nàng sợ trong lúc vô tình nhìn đến thân ảnh ở sâu trong linh hồn mình. Về phần Giang Ý Hàm, trong đầu nàng thật ra có một thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, bất quá nàng không chắc có phải người nọ hay không, dù gì người ta cũng là ảnh đế, mấy năm trước xuất ngoại để kế thừa sự nghiệp gia tộc. Hiện giờ về nước tham gia gameshow, chẳng phải sẽ có chút thiên phương dạ đàm hay sao? “Cái này hơi khó a.” Giang Ý Hàm cười nói: “Trước tiên chúng ta làm vài phương pháp loại trừ.” “Bước qua phong tuyết giang hồ, từng có yêu hận tình thù. Hai kiểu nhân vật này đều là nam chính đại trung đại nghĩa, còn có vai giang hồ phản diện thâm tình.” Giang Ý Hàm lại nhíu mày nhìn tấm card trong tay Bạch Liễu. “Yêu rất hèn mọn, đây hẳn là kịch bản cho nam thứ.” Giang Ý Hàm cười cười, lại nhìn tấm card trong tay: “Vòng đi vòng lại vẫn ở tại chỗ chờ ngươi, thật sự đúng là kịch bản của nam thứ a.” Thời điểm Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu suy đoán vị kia là nam phụ chuyên nghiệp nào, Lạc Huyền Ca lại lơ đãng đưa ra nghi hoặc: “Chẳng phải là đại già vừa về nước sao?” Một câu nhắc nhở Giang Ý Hàm, nghệ sĩ hay diễn viên từ nước ngoài trở về đều bình thường, nhưng đại già từ nước ngoài trở về liền có chút khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Không phải lặng lẽ xuất ngoại, giới giải trí mấy năm gần đây cũng không có đại già ra nước ngoài, suy đoán về trước, mấy năm trước kịch bản của nam phụ cũng không phải là thâm tình chờ đợi, yêu đến hèn mọn. Mà phải là kịch bản dành cho nam chính a. Đại già chuyên đóng nam chính, còn xuất ngoại. Đột nhiên Giang Ý Hàm nhịn không được liền muốn thét chói tai, nếu nàng đoán không lầm, thật sự là Từ ảnh đế đã trở về rồi. Này này này…… chính là lão công trong mộng của nàng thời thiếu nữ a! Trời ạ, sẽ không phải là Từ Hạo đấy chứ. Lạc Huyền Ca cùng Bạch Liễu thấy dáng vẻ hóa đá của Giang Ý Hàm, cả hai không rõ nguyên nhân liền liếc nhau một cái, ngay sau đó Lạc Huyền Ca đặt tấm card của mình và Bạch Liễu vào chung một chỗ: “Mấy câu này, có thể lộ ra địa điểm mục tiêu không?” Bạch Liễu cẩn thận suy nghĩ: “Có thể, chúng ta cẩn thận tìm một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]