"Có chiếc đàn nào vừa ý cô hay không?" Chủ tiệm thấy ánh mắt của Lạc Huyền Ca vẫn luôn dán vào mấy cây đàn cổ, bất quá bởi vì cô luôn luôn mặt than cho nên chủ tiệm và mọi người cũng không thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng. Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: "Tôi không hiểu biết về đàn nhiều lắm, ông chủ có đề cử nào không..." Chủ tiệm gật gật đầu, thì ra chậm chạp không quyết định không phải bởi vì chướng mắt, mà là vì thiếu hiểu biết. "Không hiểu về đàn vậy cô tới đây mượn đàn của tôi làm cái gì?!" Chủ tiệm là người rất yêu đàn, cũng giống như thích thư pháp, hắn không hy vọng có kẻ ít hiểu biết làm vấy bẩn những thứ tốt đẹp trong lòng hắn, vì vậy lập tức quăng cái nhìn sắc nhọn. Lạc Huyền Ca cũng không tức giận, loại người như ông chủ kiếp trước nàng đã gặp qua rất nhiều, chẳng hạn thư sinh ngoan cố yêu sách như mạng, thiếu hiệp lỗ mãng say mê luyện quyền cước võ công, lão bản coi tiền tài như mạng sống. Điểm chung của bọn họ đều là cực kỳ trân trọng sở thích. Thấy Lạc Huyền Ca không có bất luận hành động gì, Giang Ý Hàm đứng một bên vô cùng sốt ruột, nàng đã vất vả thuyết phục chủ tiệm cho mượn đàn, vì thế không thể bởi vì dăm ba câu của Lạc Huyền Ca mà hỏng việc. "Ông chủ, có thể nói chuyện với tôi một lát được không?" Giang Ý Hàm hỏi. Chủ tiệm hồ nghi nhìn nàng, đôi mắt đảo một cái, sau đó gật đầu đồng ý: "Được." Giang Ý Hàm cùng hắn đi đến một vị trí không lọt vào máy quay, chủ tiệm hỏi: "Cô muốn nói cái gì? Chẳng lẽ cô hiểu về đàn?" "Tôi không phải là hiểu biết đàn cổ, nhưng tôi hiểu cơ hội kinh doanh." Giang Ý Hàm nhìn Lạc Huyền Ca đứng phía xa, cười cười tiếp tục nói: "Tự giới thiệu một chút, chúng tôi đang tham gia một cuộc thi tuyển, toàn bộ đều được phát sóng trực tiếp lên Internet. Tuy rằng chúng tôi không am hiểu đàn của ông nhưng những khán giả xem trực tiếp nói không chừng có ai đó sẽ giống ông, yêu thích đàn cổ." "Ý cô là, tôi giúp nha đầu kia thì sẽ được quảng cáo miễn phí trên mạng, sẽ càng nhiều người biết đến cửa hàng này? Biết tôi là ông chủ tiệm đàn?" Chủ tiệm rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt. "Đúng vậy, ông thấy thế nào?" Giang Ý Hàm hạ thấp giọng điệu. Chủ tiệm trầm tư vài giây: "Thật ra tôi có một cây đàn cổ của tổ tiên truyền lại, cũng là bảo vật trấn giữ cửa hàng. Bất quá từ xưa tới nay không ai có thể đàn được nó. Mấy ngày trước, con gái tôi đem chuyện này nói cho người ngoài, khiến rất nhiều khách đến hỏi mua. Còn có phóng viên chuyên ngành tới phỏng vấn, hôm nay tôi nhìn thấy các cô đi cùng đám người cầm theo máy quay, còn tưởng rằng các cô cũng là tới tìm tôi mua đàn." "Vậy ý ông là......?" Giang Ý Hàm thầm nghĩ, chuyện này hình như đi hơi xa rồi, nàng chỉ nghĩ mượn một chiếc đàn cổ để chụp mấy tấm ảnh, viết tờ giấy cam kết là xong xuôi, nào biết hiện tại có vẻ phức tạp như thế? "Nếu chiếc đàn đó đã không còn là bí mật, tôi cũng không giấu nữa, tôi muốn cho càng nhiều người biết, chính tay tôi sẽ đàn được cổ cầm gia truyền." Ánh mắt chủ tiệm phát ra quang mang sáng lấp lánh. Giang Ý Hàm mừng rỡ như điên, Lạc Huyền Ca mặc một thân y phục mang màu sắc thần bí phối hợp đàn cổ, này không chỉ đạt điểm ảnh chụp, mà còn là tiết mục rực rỡ chói lòa, cho dù số phiếu của dân mạng không nhiều thì giám khảo cũng sẽ không cho điểm quá thấp. Sau khi thương lượng xong, chủ tiệm liền đi vào phòng lấy cổ cầm. Lạc Huyền Ca thấy Giang Ý Hàm đã trở lại, vốn muốn hỏi nàng thương lượng thế nào, lại nhìn đến biểu cảm vui mừng không hề che giấu trên mặt đối phương, có thể thấy được chuyện này đã thành công. "Vất vả rồi." Lạc Huyền Ca nói, nghe vậy sắc mặt Giang Ý Hàm liền đỏ bừng lên: "Không, không vất vả." Lạc Huyền Ca vẫn giống như kiếp trước, rất khó che đậy khí chất của Giáo Chủ, nói câu cảm tạ với Giang Ý Hàm không khác gì lời khích lệ động viên giáo đồ, thậm chí ngữ khí cũng không chút nào thay đổi. Giang Ý Hàm đứng bên cạnh Lạc Huyền Ca, hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của đối phương, ngay lập tức mặt đỏ tim đập như nai vàng ngơ ngác. Nhưng mà nghĩ lại, Lạc Huyền Ca gia hỏa này nãy giờ vẫn luôn trưng ra biểu tình lạnh lùng nhìn mấy nhạc cụ trong tiệm, vừa xem vừa nhíu mày, tựa hồ không vừa ý với những nhạc cụ đó. Giang Ý Hàm thầm cảm thán: Gia hỏa này, thật đúng là vô hình khiêu khích người ta. Nếu không phải mình đã yêu thầm nữ thần mười một năm, đối nữ thần kiên trinh bất khuất thì nói không chừng hôm nay liền chia tay nữ thần quay sang ôm ấp gia hỏa này. Aish, mười một năm a. Nhân sinh còn có bao nhiêu cái mười một năm để mình chờ đợi, trước kia vẫn luôn cho rằng trở ngại giữa hai ta chính là xã hội không tán đồng, về sau nhà nước hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có. Thì ra cho dù xã hội chấp nhận, yêu một người không cùng tính hướng thực sự là chuyện vô cùng thống khổ a. Bất quá mười một năm chua xót còn chịu nổi, có thêm mấy cái mười một năm nữa sẽ càng đặc biệt hơn. Dù nàng kết hôn sinh con, mình vẫn muốn ở bên cạnh nàng, cho dù là phải dùng đến thân phận bằng hữu đi nữa. Lạc Huyền Ca tựa hồ cảm giác được người bên cạnh có chút biến hóa, hơi nhướng mày đánh giá Giang Ý Hàm: Nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ mình nói sai cái gì? "Không sao chứ?" Lạc Giáo Chủ lần nữa ôn nhu săn sóc dò hỏi, không ngờ nhận được ánh mắt căm tức của đối phương: "Không có gì!" Lạc Huyền Ca sờ mũi một cái, nhíu nhíu mày, bản Giáo Chủ hiếm khi quan tâm đồng đội, thật không nghĩ rằng nàng lại không biết điều như thế, hừ! Giang Ý Hàm phẫn hận trừng mắt với Lạc Huyền Ca, ghét nhất gái thẳng các cô, ai muốn các cô quan tâm chứ, không cưới thì tán tỉnh làm gì?!! Lạc Huyền Ca cũng lười tiếp chuyện với gia hỏa động kinh kia, lẳng lặng tiếp tục đánh giá nhạc cụ, trên giá bày biện đàn tranh, còn có tỳ bà mà cô từng khổ luyện không thể diễn tả hết bằng lời. Tính tình đường hoàng lại muốn học tư thái của tiểu nữ nhi, ưu nhã hàm súc tấu khúc, nếu không phải thua cuộc lần đó, cô tình nguyện đi đánh mấy bộ quyền cước luyện tâm pháp nội lực. Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm triển khai 'chiến tranh lạnh' khó hiểu, mà giờ phút này Mạnh Tiểu Manh so với các nàng còn thống khổ hơn. Mạnh Tiểu Manh đứng giữa phố, người qua đường đều nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt cười nhạo, vừa che miệng vừa chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán. Cho dù coi như hiến thân vì nghệ thuật thì giờ phút này nội tâm nàng cũng cực kỳ thống khổ, loại áo bông đỏ sặc sỡ này sợ là mấy bà già còn không thèm mặc. Vậy mà nàng lại phải trưng diện cái bộ trang phục như vậy ra phố chụp ảnh tuyển mỹ! Tuyển mỹ a -- khán giả cũng không phải mắt mù!!! Trương Mạn Mạn còn đưa ra giải thích vô cùng hợp lý, nói rằng bản thân Mạnh Tiểu Manh là một người rất có lạc thú, tựa như mặt trời nhỏ mang đến ấm áp cho người xung quanh. Vì vậy màu sắc trang phục hẳn là màu đỏ vui mừng diễm lệ, còn có thể tôn lên khí chất của nàng. Mạnh Tiểu Manh lúc đó cực kỳ vui vẻ gật đầu, cho rằng y phục màu đỏ sẽ xứng với tiêu chuẩn của mình đề ra. Nhưng nàng đã sai, lúc ấy nàng chỉ nghe được hai chữ diễm lệ chứ không hề chú ý Trương Mạn Mạn nói vui mừng. Áo bông đỏ thẫm cũng thật vui mừng, nhất tần nhất tiếu đều biểu đạt ý tứ 'lương thực năm nay bội thu'! Trong lồng ngực còn có thể nhét vừa hai tiểu tử béo ú, thật đúng là vui mừng quá. Điều duy nhất khiến Mạnh Tiểu Manh được an ủi chính là, lớp trang điểm trên mặt nàng thật sự không tồi. Thời điểm hoá trang, nhìn thấy chuyên viên trang điểm cùng Trương Mạn Mạn mắt đi mày lại, nàng còn tưởng rằng sẽ bị người ta động tay động chân. Bất quá cũng may chuyên viên trang điểm vẫn xem như là chuyên nghiệp. Mạnh Tiểu Manh đi theo nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm, thấy hắn kêu dừng, nàng liền nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng giơ tay muốn cào mặt một cái, bất quá nhớ đến trên mặt còn đang hóa trang nên đành nhịn cảm giác vừa đau vừa ngứa, là vì phơi nắng quá lâu hay sao? Mạnh Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng thật chói mắt, bất quá hiện tại vẫn đang xuân cho nên cũng không nóng như mùa hạ, nàng vẫn chịu được. Tiếp nhận chai nước khoáng của nhiếp ảnh gia, Mạnh Tiểu Manh nói cảm ơn với hắn. Lúc này cảm giác ngứa ngáy trên mặt vô cùng khó nhịn, nàng vươn tay muốn cào thì lại nghe nhiếp ảnh gia hô: "Chuẩn bị chuẩn bị, chúng ta tiếp tục chụp." "Được." Mạnh Tiểu Manh mỉm cười ngọt ngào, uống hai miếng nước lạnh, thu lại tâm tình tiếp tục đứng ở dưới ánh nắng, mà ở nơi xa Trương Mạn Mạn cười so với nàng càng thêm xán lạn. ________________________________________ *Tác giả có lời muốn nói: An ảnh hậu: Kể từ lúc cùng Lạc Huyền Ca làm bằng hữu, mỗi ngày đều có người tới tìm tôi nói chuyện về mấy loại thực phẩm màu xanh biếc lành mạnh, nói hình tượng của tôi vô cùng phù hợp với nó! Bởi thế tâm trạng của tôi thực không xong, muốn các vị tiểu tỷ tỷ ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể khỏe~ Tiểu Manh ngốc: Mặt tôi thật sự khó chịu, nguyên do nhất định là thường xuyên bị Huyền Ca vả đau. Muốn các vị tiểu tỷ tỷ ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể khỏe~ Lạc Giáo Chủ: Hai cái nồi này, bổn tọa không sai! Bổn tọa ủy khuất, muốn các vị tiểu tỷ tỷ ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể khỏe~ Giang Ý Hàm: Kỳ thực tôi tiến vào giới giải trí cũng không phải vì danh lợi tiền tài, mà là vì tiếp cận Lý Điềm! Còn lý do sao, đọc câu chuyện yêu thầm của tôi, các thím hẳn là có thể minh bạch, ε=(′ο`*))) Aish, khổ sở quá, muốn các tiểu tỷ tỷ ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể khỏe~ Tiểu cục cưng: Tôi...... Các cô......, ô oa một tiếng tiểu cục cưng liền khóc, các cô quá phận! Tâm tình thật không xong, muốn các tiểu tỷ tỷ ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể khỏe~ Tác giả ngốc: Đã đáp ứng các bạn cày cả ngày! Kết quả vẫn là cất chứa không có, bình luận không có, làm thu cũng không có, tác giả ngốc cũng ủy khuất, muốn các tiểu tỷ tỷ ôm ấp hôn hít nâng lên cao mới có thể khỏe~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]