Bọn họ vẫn là không thể nào làm bộ như không thấy được. . . Lão đại lại có thể bị một nữ sinh quật té ngã xuống trên đất. Chuyện này. . .
Viên Bắc ngược lại, lại không có xấu hổ giống bọn họ như vậy. Anh đứng lên vỗ bụi trên người. Cao Tiểu Bối đứng đối diện cùng với Viên Bắc, lúc này giống như có sấm sét nổ vang dội. Hai người đồng thời ra tay gần như trong nháy mắt thì có thắng bại.
Cao Tiểu Bối buồn bực vỗ một cái ở trên mặt đất, cánh tay bị người ta bẻ gập ra phía sau lưng rồi, vòng eo bị đầu gối tì vào, @MeBau*
[email protected]@ "Lấy lớn ức hiếp nhỏ, anh có thấy xấu hổ hay không hả? Buông tôi ra!"
Các huấn luyện viên lúc này dường như mới lấy lại tinh thần, ào ào khuyên giải lão đại. Một lần bị tập kích đánh lén như vậy cũng không có gì, không cần thiết phải tức giận với một nữ sinh như vậy. Mọi người còn sống ở chỗ này để huấn luyện hai tháng, cũng không nên huyên náo đến mức để sau này không giao tiếp với nhau.
Nhưng rất rõ ràng Cao Tiểu Bối là người thù lâu nhớ dai. Viên Bắc cho cô ăn một cái thiệt thòi như vậy, xem như cô đã triệt để nhớ kỹ anh.
Sắp hàng theo đội hình, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn khi Viên Bắc đi qua trước người cô, Cao Tiểu Bối đều muốn đá anh một cước. Thế nhưng mỗi lần như vậy Cao Tiểu Bối đều chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn xuống. Chỉ có đến lúc huấn luyện đối kháng mới có thể quang minh chính đại khiêu chiến với anh, thế nhưng mà Cao Tiểu Bối lại bị trả lại sự tàn bạo lợi hại.
Cao Tiểu Bối phi thường mất hứng. Cuộc sống của cô thật sự chưa từng bao giờ bị thất bại như vậy. Đến ngay cả anh trai của cô bây giờ nhìn thấy cô cũng phải đi vòng qua, sợ bị cô đánh.
Không hiểu vì sao Cao Tiểu Bảo lại bị kéo vào: . . .
Chứng kiến việc Cao Tiểu Bối và Viên Bắc va chạm với nhau mạnh mẽ, lần này các sinh viên thật sự là sắp bị đổ máu. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Mỗi ngày phải huấn luyện thêm không nói, không phải là lăn lộn ở trong vũng bùn, thì cũng là tại huấn luyện gánh nặng đi dã ngoại trên đường, lên núi xuống biển. Thật sự đã coi như bọn họ gần như là bộ đội đặc chủng để huấn luyện.
Chờ đến khi đợt quân huấn kết thúc, một đám các chàng trai trẻ vui mừng gần như là sắp khóc. Chưa bao giờ bọn họ cảm thấy bầu trời lại xanh đến như vậy, không khí lại tươi mát như vậy, cuộc sống lại tốt đẹp như vậy.
Tằng Phỉ Phỉ cũng cảm khái: "Chúng ta đến nói lời từ biệt với huấn luyện viên đi! Tuy rằng trong khoảng thời gian này cũng thật là mệt mỏi, nhưng mà khi phải đi thì vẫn cảm thấy cực kỳ luyến tiếc. dien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nghe nói huấn luyện viên của bọn họ là ở trong bộ đội, lần sau phỏng chừng cũng không còn cơ hội được gặp mặt lại nhau nữa rồi."
Cao Tiểu Bối nhíu mày, nghĩ đến cái loại đầu gỗ kia rốt cục đã có thể đi rồi, trong lòng đã sớm đốt pháo hoa ăn mừng rồi. Cô đánh cũng không đánh lại được anh, mỗi ngày lại còn phải nhìn thấy Viên Bắc cứ lắc lư ở ngay trước mắt như thế. Không được, ngẫm lại đều chỉ thấy bực tức, Cao Tiểu Bối quay đầu. Cô nhất định phải đi tìm ba ba lại học tiếp hai chiêu, nhất định phải đánh cho người kia ngã sấp mặt mới hả.
Đương nhiên là cô nàng Cao Tiểu Bối sẽ không đến chào từ biệt với Viên Bắc rồi! Thế nhưng mà hai người lại gặp mặt nhau rất nhanh.
Ứng Uyển Dung hàng năm đều phải bay ra nước ngoài để quay phim. Vì thế, Ứng Uyển Dung thường thường ký gửi về cho mọi người ở nhà vài thứ. Từ sau khi ba ba Cao Lãng của cô được điều đến kinh đô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cao Tiểu Bối sẽ đảm đương nhiệm vụ là người mang tin tức, mang theo bao lớn bao nhỏ gì đó, để liên lạc tình cảm cùng với ba ba.
Quan trọng nhất là, Cao Tiểu Bối được làm quen với một đống các chú, tùy tiện có thể theo bọn họ học vài chiêu ở nơi đó. Hy vọng đến khi gặp lại được Viên Bắc, cũng không phải không thể đánh cho anh đến mặt nở hoa?
Cao Lãng luôn luôn cực kỳ nghiêm túc, nhưng mà thấy đến con gái cưng của mình đến thì tâm tình cảm thấy thật là tốt. Anh trả lời tất cả những câu hỏi của con gái hỏi mình, nói với con gái những vấn đề mũi nhọn, lại còn dạy cho Cao Tiểu Bối mấy chiêu thực dụng.
Lực lĩnh ngộ của Cao Tiểu Bối đương nhiên không thành vấn đề. Quan trọng nhất là cô mới đi ra khỏi ký túc xá đã nhìn thấy Viên Bắc đâm đầu đi tới. Hai người đều thất thần trong chốc lát, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. nhất thời bầu không khí có chút quái dị.
Viên Bắc không nghĩ nhiều đến Cao Tiểu Bối như vậy. Nhìn thấy cô xuất hiện ở tại nơi này, anh phỏng đoán cô hẳn là con gái của một đình quân nhân nào đó. Dù sao lúc trước cô cũng đã ra tay khá nhanh và rất chuẩn xác.
"Xin chào!"
Cao Tiểu Bối sửng sốt, nhíu mày ngắm nghía Viên Bắc một cái, mím môi nói: " Xin chào."
Một làn gió lạnh hiu hiu thổi qua. Nhất thời cả hai bên cùng yên tĩnh không nói năng gì. Cao Tiểu Bối bất ngờ nói: "Đi đến võ trường luyện tập một chút chứ?"
Viên Bắc đối với cô nữ sinh Cao Tiểu Bối này, cũng có sự tán thưởng sự hiểu biết rất cao của cô. Vì vậy khi nghe Cao Tiểu Bối nói như vậy, anh liền gật đầu rồi dẫn cô đến khu nhà luyện võ thuật được đặc biệt mở ở đây..
Hai người, một người mặc một thân quần áo thoải mái, một người mặc trang phục nguỵ trang. Vì thế quần áo đều phải thay đổi lại một lần nữa. Thay đổi quần áo xong, lại cùng nhau đứng ở bên trong. Không đợi Viên Bắc nói rõ bắt đầu, Cao Tiểu Bối liền lao đến.
Ba cô vừa dạy dỗ chiêu số đủ số cống hiến đến trên người Viên Bắc. Hai người có qua có lại, quần áo đều bị nới lỏng ra. Cao Tiểu Bối còn chưa kịp cao hứng chế phục được, thì đã bị Viên Phi vặn ngược trở lại. Nhìn thấy Viên Bắc từ trên cao nhìn xuống như vậy, Cao Tiểu Bối thật sự là một bụng là không thích.
Mí mắt trợn lên, động tác đặc biệt không hình tượng, lại bởi vì bộ dáng xinh đẹp làm hoạt bát vô cùng.
"Anh còn muốn đè nặng lên tôi bao lâu nữa? Đứng lên!" Cao Tiểu Bối khó chịu nói, trong mắt cô đã thả ra ánh nhìn như lưỡi kiếm sắc bén.
Viên Bắc mắt khép hờ nhìn Cao Tiểu Bối hai mắt phun lửa, môi bĩu ra một cái. Anh chợt nhíu mi nghĩ đến, Cao Tiểu Bối đối với anh dường như có chút định kiến thì phải! Thế này là tại sao vậy chứ?
Cao Tiểu Bối vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nhấc chân trực tiếp đạp đến phần cơ ở bên hông của Viên Bắc. Bỗng chốc bị bàn tay to của Viên Bắc đè lại chân, thân hình hai người quấn giao vào nhau, áp sát lại rất gần. Hơi nóng trên người của hai người cách một lớp quần áo, tựa như cũng có thể cảm nhận được.
Cao Tiểu Bối còn chưa kịp mắng chửi người ta một câu, thì Viên Bắc ngay lập tức, ném ra một câu nói rồi bỏ đi.
"Hoan nghênh cô lần sau tìm tôi để luyện tập."
Cao Tiểu Bối còn chưa từng bao giờ bị người khác khiêu khích như vậy, nhất thời liền nổi trận lôi đình. Cô thật sự mỗi tuần đều liền chạy tới tìm Viên Bắc để đánh nhau, mặc dù là cô đơn phương nghĩ như vậy
Thời gian lâu dài Cao Tiểu Bối coi như là đã nhận rõ được một sự thật. Cô quả thật không thể đánh lại được Viên Bắc. Mỗi lần đi qua đó cùng với câu nói là đến đánh nhau, không bằng nói đó là thói quen.
Thẳng đến khi Cao Tiểu Bối học đến năm thứ tư, sau khi tốt nghiệp, có đến hai tháng Cao Tiểu Bối không đi tìm Viên bắc. Các đồng đội của Viên Bắc liền ào ào chế nhạo anh, có phải là cô bạn gái nhỏ kia đã vứt bỏ anh rồi hay không? Tại sao cũng đã lâu rồi không thấy người tới.
Viên Bắc mím môi lại. Cái kiểu hiểu lầm này anh không biết phải giải thích như thế nào, thế nhưng mà cách nói này cũng không hề mâu thuẫn. Thẳng đến sau khi Cao Tiểu Bối không bao giờ đến nữa, mỗi ngày Viên Bắc làm chuyện gì cũng đều cảm thấy không thích hợp. Trong đầu anh đều là gương mặt của Cao Tiểu Bối, hoặc đang tức giận hoặc là yếu ớt.
Đặc biệt ở trong buổi hôn lễ của cấp trên, thì Viên Bắc lại nhìn thấy Cao Tiểu Bối cùng với một người thanh niên khác đầy sự thân mật, anh giống như là bị đổ cả bình dấm chua vậy. Viên Bắc ngăn cản Cao Tiểu Bối ở trong rừng cây nhỏ, xúc động hôn cô.
Cao Tiểu Bối vung một cái tát đến trên mặt anh bốp một tiếng, cả giận nói: "Đồ ngựa đực! Tôi hận nhất là những người hai lòng ba dạ như vậy! Anh cút đi cho tôi!"
"Đợi một chút!" Viên Bắc không ngăn cản người nữa, cũng bỏ lỡ cơ hội hỏi cô làm sao anh lại biến thành ngựa đực rồi. Anh đi tìm Cao Tiểu Bối, nhưng cô trốn tránh không gặp, gọi điện thoại đến cũng không nhận. Viên Bắc trong lòng nóng như lửa đốt vậy, hẹn cô đến địa điểm, nhưng mà. . .
"Anh muốn theo đuổi em! Anh trai của em cũng đã đồng ý rồi." Viên Bắc bình tĩnh nói. Tuy rằng mười phút trước anh hận không thể ra tay xé xác anh trai của cô, đánh chết này cái người đàn ông lỗ mãng kia.
"Hừ! Đàn ông thật sự không phải là đồ tốt! Anh tưởng rằng tôi không biết anh đang giằng co với một cô gái khác hay sao. Vậy mà bây giờ còn nói muốn theo đuổi tôi… Anh dựa vào cái gì chứ? !"
Giọng nói của Cao Tiểu Bối đề cao lên. Rất nhanh nước mắt đã ướt lông mi, hốc mắt đỏ bừng. Đến khi cô ý thức được bản thân đối với đối thủ này có loại tình cảm không giống như trước nữa, thì lại phát hiện ra Viên Bắc lại câu tam đáp tứ và người khác, nhưng trái tim của cô lại không có cách nào thu hồi lại được nữa.
Tìm Cao Tiểu Bảo đến để đả kích anh. Không có lý do gì lại khiến cho cô không sao thở nổi. Nhưng vô luận là có bao nhiêu nguyên nhân đi nữa, thì cô cũng đều đã thua! Cô đã thua triệt để rồi.
Vô luận là trên phương diện thân thủ hay là phương diện tình cảm, cô đều đã thất bại thảm hại.
Đây là lần đầu tiên Viên Bắc nhìn thấy Cao Tiểu Bối khóc. Mặc dù không có nước mắt rơi xuống, nhưng hốc mắt của Cao Tiểu Bối đã đỏ bừng, cô lại không hề mỉm cười. Cô lúc này cũng không còn tràn ngập sinh khí và không còn lỗ mãng trừng mắt với anh nữa. Viên Bắc phát hiện trong ngực anh buồn bực đến lợi hại.
Viên Bắc tiến lên phía trước, ôm lấy Cao Tiểu Bối, thấp giọng thì thầm ở bên tai cô, nói dỗ dành: "Đừng khóc nữa! Là anh không đúng… em muốn đánh anh thì đánh, anh sẽ đứng bất động."
Cao Tiểu Bối cắn chặt môi dưới. Cô nghĩ muốn đẩy ra này cái tên đàn ông xấu xa này ra, nhưng lại phát hiện ra có một đôi cánh tay sắt đang vòng quanh cô. Đừng nói là đánh anh, cô có muốn mở vòng tay kia ra để chạy cũng khó có khả năng!
"Đến cùng anh đã ôm tất cả bao nhiêu người rồi hả? Lời nói giống như thế này anh đã nói bao nhiêu lần rồi? !" Cao Tiểu Bối nói vẻ đầy phẫn hận. Nước mắt của cô rốt cục cũng đã rơi xuống.
Viên Bắc nhíu mày thật sâu. Anh thật không biết đến cùng cô đã ảo giác ở đâu ra, cho rằng cuộc sống riêng tư của anh thật phong phú. Giữa lúc hoảng hốt anh nhận thấy hiện tại thái độ của cô thay đổi, có lẽ thì ra là vì vậy?
"Anh chỉ có ôm mẹ của anh, em gái của anh, và còn em nữa mà thôi!" Viên Bắc nói giải thích.
Cao Tiểu Bối dừng lại động tác bất ngờ nói: "Thời điểm mùa Hạ, khi ấy anh đã ôm cô bé kia. . ."
"Đó là em gái của anh." Viên Bắc lời ít mà ý nhiều.
Đến lúc này, tấm lụa mỏng che phủ một hồi Ô Long đã được triệt để vạch trần rồi. Viên Bắc bị oan uổng, vẻ mặt nhìn Cao Tiểu Bối vẻ bất đắc dĩ. Gương mặt của Cao Tiểu Bối đỏ rực lên. Rốt cục, cô có cảm giác mình hình như là có chút quá mức rồi? Lúc trước còn đánh vào mặt người ta. . .
"Nếu như không có vấn đề gì, bây giờ anh muốn hỏi em mấy câu." Viên Bắc nới khoảng cách vòng tay ra một chút, cúi đầu nhìn bộ dáng xấu hổ của Cao Tiểu Bối, hỏi.
Cao Tiểu Bối lập tức nhu thuận gật đầu, bộ dạng của một cô gái bạo lực cũng không còn một chút nào.
"Có phải lúc trước là em đã ghen đubgs không? Em cũng yêu thích anh, nguyện ý chấp nhận sự theo đuổi của anh, làm bạn gái của anh chứ?" Viên Bắc dò hỏi vẻ nghiêm cẩn.
Vài năm nay Cao Tiểu Bối đã sớm xâm nhập vào trong các mặt cuộc sống của anh rồi! Rốt cuộc anh đã không thể xa cách được Cao Tiểu Bối. Cho nên đáp án này anh thực sự sẽ không chấp nhận lời cự tuyệt!
Cao Tiểu Bối hừ một tiếng giống như dùng giọng mũi hừ. Cô tuyệt không dè dặt, cô thích anh, anh cũng thích cô. Vậy thì ở cùng nhau thì đã sao, có cái gì hay mà già mồm cãi láo chứ.
"Lúc nãy em đánh anh, bây giờ anh muốn đòi lại." Viên Bắc nói.
Cao Tiểu Bối vẻ mặt khiếp sợ. Anh! Anh vừa mới nói muốn làm bạn trai của em, kết quả chuyện thứ nhất chính là muốn đánh em sao!
Viên Bắc rốt cục lộ ra một ý cười vui sướng, Đôi con ngươi màu đen vụt sáng lên như là anh sao đã rơi đầy vào mắt. Anh nâng cái cằm của Cao Tiểu Bối lên, nhẹ nhàng hôn xuống, triệt để ôm Cao Tiểu Bối tiến vào vòm ngực cực nóng của mình.
Cô bé ngốc ạ! Anh làm sao nỡ đánh em kia chứ! Thế nhưng mà bắt nạt em thì anh đây lại luôn luôn muốn. . .
************ Toàn văn hoàn***************