Nhìn sắc mặt khó coi của Tina, Ứng Uyển Dung vẫn giữ sắc mặt của mình như bình thường. Cô nói lời từ biệt cùng với bọn họ, đến ngày hôm sau sẽ phải trở về nước. Daniel cũng cho cô một cái ôm ấp, giống như là có chút tiếc nuối vì Ứng Uyển Dung đã trở về nước quá nhanh. Anh nói: "Tôi ở nước Mỹ chờ em! Tôi tin tưởng, em nhất định sẽ còn có thể trở lại với nơi đây." Ứng Uyển Dung chỉ cười cười, "Nếu quả thực lại có kịch bản hay, tôi khẳng định lại sẽ tới. Bất quá là trong năm nay sợ là không được rồi." Ứng Uyển Dung lại sờ sờ bụng, biểu cảm dịu dàng ấm áp chợt lóe lên rồi biến mất. Daniel nhăn mày lại, nuốt lời muốn nói trở lại vào trong bụng. Ứng Uyển Dung nằm viện lâu như vậy, anh căn bản là không phát hiện thấy người chồng của cô đi đến nơi đây. Tình cảm như thế nào thì cũng không cần nhiều lời, có lẽ anh có thể tiếp tục chờ đợi xem, chờ đến khi Ứng Uyển Dung khôi phục lại sự tự do của mình, thì anh lại theo đuổi cô. Nếu như Ứng Uyển Dung biết được ý nghĩ này của anh, nhất định cô sẽ dở khóc dở cười. Daniel tuyệt đối sẽ không cơ hội này, vì tình cảm của cô và Cao Lãng luôn rất tốt! Ngày Ứng Uyển Dung trở về nước thời tiết thật sáng sủa. Ứng Uyển Dung phải chuyển máy bay hai lần, sau đó chuyển sang đi ô tô mới đi tới thị xã của huyện nhỏ kia. Chuyện đầu tiên cô liền phải làm chính là đi bệnh viện để trình diện. Tống Tiểu Nha cầm khăn lau mồ hôi cho Ứng Uyển Dung, rót nước cho cô, thấp giọng hỏi: "Chị có muốn liên lạc với anh Cao Lãng hay không? Chị Uyển Dung, bằng không chúng ta trước hãy kiểm tra thân thể một chút đã?" Vưu Lương Tài cũng nói: "Uyển Dung, tôi biết em vội vã đi gặp Cao Lãng, bất quá thân thể của em hiện tại không được tốt, bây giờ nên đi đến bệnh viện để kiểm tra một chút. Ngộ nhỡ Cao Lãng lại không có ở trong doanh trại thì làm sao bây giờ?" Trên vầng trán của Ứng Uyển Dung lại bắt đầu toát ra những giọt mồ hôi li ti. Trên mu bàn tay của cô vẫn còn đang gắn ống truyền nước biển. Ứng Uyển Dung gật gật đầu, cô cũng không còn có dư thừa khí lực để nói chuyện nữa. Bởi vì Ứng Uyển Dung đã bao kín người rất nghiêm cẩn, cho nên không có quá nhiều người phát hiện ra, người đang ở trong phòng bệnh kia là ai. Thế nhưng mà cho dù thế nào thì vẫn thấy một người như Ứng Uyển Dung cũng không phù hợp với một thị xã của huyện nhỏ này. Thiệu An Bình đang ngay ngắn xách theo phích nước nóng đi lên lầu. Ở lầu ba, Thiệu An Bình nhìn thấy Vưu Lương Tài đang đứng ở trên hành lang, trong tay anh đang cầm chiếc điện thoại di động. Vưu Lương Tài cố đè thấp giọng nói để gọi điện thoại. Thiệu An Bình ngắm nhìn một lúc, sau đó nhún nhún vai rồi đi lên lầu. Chậc chậc! Kẻ có tiền mà lại còn có thể tới nơi này hay sao. Lên đến lầu 4, Thiệu An Bình bước đi đến trước cánh cửa phòng bệnh quen thuộc, liền đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Cao Lãng vừa cột chắc băng vải, liền cười đùa nói: "Đội trưởng, như vậy xem chừng cũng khỏe rồi hả ?" Cao Lãng trợn mắt nhìn anh, "Đừng có cợt nhả! Không có chút hình tượng nào cả. Cậu giúp tôi đi hỏi bác sĩ một chút, xem khi nào thì tôi có thể xuất viện được đây? Mỗi ngày tôi sống ở chỗ này cả người sắp trở thành vô dụng mất rồi." Thiệu An Bình liền lẩm bẩm nói: "Đội trưởng anh còn đang bị thương đó, còn không thành thật chịu ở lại tĩnh dưỡng! Cẩn thận bác sĩ An tức giận đấy." Nói đến bác sĩ An xong, Thiệu An Bình cũng đặt phích nước nóng xuống. Nói cũng nhiều rồi, Thiệu An Bình lau quả táo gặm một cái nói: "Tên họ của cô ấy là An, tên của em gọi là Thiệu An Bình! Đội trưởng, anh thử nói xem hai chúng em có phải là là có duyên phận hay không? Đáng tiếc là mỗi lần nói chuyện với em, cô ấy đều cực kỳ lạnh lùng, cũng không biết hình mẫu của người mà cô ấy thích phải có kiểu dáng như thế nào nữa." Cao Lãng nhướng cao lông mày lên nhìn Thiệu An Bình, "Tôi đây bị thương chính là đúng dịp, đã kiểm tra xong rồi, không có việc gì hết." "Chậc chậc, đội trưởng! Hắc hắc, anh còn như vậy thì em sẽ nói ra chuyện anh bị thương cho chị dâu đấy nhé. Hơn nữa, cái gì mà đúng dịp chứ, bác sĩ An đã nói tất cả rồi. Anh phải chú ý an dưỡng, bằng không anh không còn cần cái chân này của anh nữa phải không hả ? Em biết anh nghĩ muốn xuất ngũ để ở bên cạnh chị dâu. Nhưng, dù có như vậy, thì anh cũng không thể không quan tâm tới vết thương của mình như vậy chứ?" Thiệu An Bình vừa nói đến đây, cũng hỏi lại Cao Lãng vẻ nghi ngờ: "Em cũng cảm thấy thật là kỳ quái, vết thương kia của anh là như thế nào vậy? Lúc đó làm sao mà anh lại ngẩn người ra như thế? Đội trưởng, có phải là trong người anh đang có tâm sự gì hay không?" Cao Lãng lau mặt một cái. Anh không thể nào nói với Thiệu An Bình rằng, thời gian này tâm thần của anh đang có chút bất an. Anh cũng không cách nào tập trung lực chú ý được. Lần đầu tiên anh đã bị thương bởi vì nguyên nhân do chính mình tự gây ra. Chuyện này nếu như anh dẫn đội đi ra ngoài. . . Hậu quả thiết tưởng không sao chịu nổi. "Đã biết rồi. Tôi bây giờ sẽ chịu khó nghỉ ngơi thật tốt. Cậu đừng có lắm miệng. Nếu chị dâu của cậu mà gọi điện thoại đến hỏi cậu, thì cậu cứ nói là tôi đang bận công việc, khi nào rảnh sẽ trở về thăm cô ấy." Thiệu An Bình như tự nói thầm với mình: "Anh cứ ở đấy mà tưởng tượng đi tận đâu ấy. Hiện tại chị dâu cũng chưa điện thoại gì cho anh đâu." Thiệu An Bình vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vẻ mặt chợt cứng ngắc của Cao Lãng. Cậu ta cảm giác mình đã nói có chút hơi bị quá trớn rồi, liền nói lảng sang chuyện khác: "Ai, anh không biết đâu. Vừa rồi mới rồi ở lầu ba, em còn nhìn thấy có người mang theo vệ sĩ tới nơi này để nhập viện cơ đấy, trong tay người kia còn cầm cả điện thoại di động nữa chứ! Chậc chậc, gần vạn đồng cơ đấy." Cao Lãng không thèm để ý, chỉ nói: "Cậu đúng là người nhiều chuyện! Được rồi, cậu giúp tôi đi kêu bác sĩ lại đây đi. Tôi cho dù có phải nghỉ ngơi, thì cũng có thể về nhà nghỉ ngơi được, làm sao cứ phải nhập viện nằm nghỉ mới được vậy." Thiệu An Bình nhíu hết cả mày lên. Nhưng bất quá anh, đành phải đi gọi bác sĩ An đến đây vậy. Bác sĩ An cầm tập bệnh án đi vào phòng bệnh, đôi lông mày xinh đẹp giật giật. "Cao Lãng, anh lại nghĩ muốn làm ầm ĩ cái chuyện gì vậy? Tôi cũng đã từng nói với anh rồi, hiện tại bây giờ anh vẫn chưa thể ra viện được. Anh cần phải ở bệnh viện để hàng ngày còn phải làm vật lý trị liệu." "Trong doanh trại cũng có bác sĩ mà, không có việc gì đâu." Cao Lãng nói. Bác sĩ An nở nụ cười, vẻ tức giận: "Anh cứ việc mà trở về đi. Doanh trưởng của anh đã nói rồi đó. Nếu như mà anh không chịu dưỡng bệnh cho tốt, thì anh ấy sẽ không phê chuẩn cho anh trở về đâu, phó doanh trưởng đại nhân ạ." Cao Lãng không thích cái giọng điệu này của bác sĩ An. Thân thể của anh như thế nào, chính bản thân anh đều biết rất rõ. Bác sĩ An mỗi ngày đến đây mấy chuyến để quản này quản nọ, chỉ còn thiếu mỗi nước không quản anh một ngày ăn vài bữa cơm khỉ gió gì đó nữa mà thôi. Nếu như mà phải bị quản giáo, thì có thể nói..., anh thích bị Uyển Dung quản giáo hơn. Chỉ cần cô như cười như không cười gọi tên của anh, thì cả người anh, xương cốt cũng đều có thể mềm nhũn ra rồi. Cũng không biết cô bây giờ có còn đang quay phim nữa hay không. Gần đây không thấy liên hệ được với anh, không biết là cô có sốt ruột hay không. . . "Tôi nói gì anh có nghe thấy được hay không đó? Cao Lãng, anh còn dám thất thần nữa hả." Bác sĩ An khép lại bản bệnh án, nói vẻ bất mãn. Thiệu An Bình nhìn Cao Lãng, nháy nháy mắt đối với anh, ý bảo anh chịu thua thôi. Người ta là phụ nữ mà, chính là cực kỳ thích cố tình gây sự như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]