Ứng Uyển Dung nói hết lời, Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng bọn họ lại càng cảm thấy tâm tư con gái mình thật tinh tế. Mặc dù là Ứng Uyển Dung đã nói như vậy, nhưng mà về tình thì vẫn là Văn Triết thiếu nợ em gái của mình. Ứng Đại Hùng liền ghi nhớ việc này ở trong lòng, ngày sau nhắc nhở con trai không nên quên lòng tốt của em gái. Ứng Văn Triết trở lại ở chỗ nhà của vợ chồng Ứng Uyển Dung có một ngày. Sau đó liền chủ động đưa ra ý kiền ngày hôm sau phải đi về. Nếu đã quyết định muốn đi đến định cư ở trong huyện, thì cũng cần phải về trong nhà dọn dẹp gì đó một chút. Vưu Lương Tài biết Ứng Uyển Dung có ý muốn ứng trước tiền lương rồi sẽ trả lại sau, là vì muốn mua phòng ở ở trong huyện cho cha mẹ của cô nên đã trực tiếp tìm người đáng tin cậy nhất trong công ty, cùng bọn họ trở về lựa chọn nhà, mua nhà có mặt trước làm cửa hàng. Đương nhiên là một căn nhà ở trong huyện rồi. Đây là một căn nhà rất tốt, ở phía trước lầu một chính là nơi để làm cửa hàng, lầu hai được thiết kế theo hình thức để làm chỗ ở. Hợp đồng mà Ứng Uyển Dung ký với công ty Thời Đại theo hình thức là diễn viên tuyến đầu.Mỗi tháng đều có tiền lương cơ bản cố định. Việc mua nhà ở trong huyện tuyệt đối là dư dả. Một người đại diện tốt, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đó là có thể khiến cho người nghệ sĩ của mình không phải lo trước lo sau, chỉ cần nghĩ đến việc diễn xuất! Tiễn bước hai vợ chồng Lý Hương Hoa về nhà, Ứng Uyển Dung liền ngựa không dừng vó mang theo Tống Tiểu Nha đến Trung tâm điện ảnh và truyền hình. Lý Hữu Đạo đã sớm gọi những diễn viên nam nữ chủ yếu, cùng một số vai nam nữ phụ tập trung ở đây. Có ảnh chụp một người có ảnh chụp một nhóm người. Dù sao chụp nhiều ảnh một chút, thì phần đến hậu kỳ cần ảnh nào thì lưu giữ lại ảnh ấy. Khi gặp lại Lý Hữu Đạo, lúc này Ứng Uyển Dung cũng đã không còn là một diễn viên mới tiến vào trong giới nghệ thuật nữa. Đạo diễn Lý Hữu Đạo nhìn thấy Ứng Uyển Dung thì thái độ vẫn giống như trước. Còn Đinh Văn Ngạn thì lại chủ động đi lại phía cô chào hỏi. "Khi nào em rảnh thì thu xếp tới nhà ăn một bữa cơm nhé. Tiểu Tinh luôn luôn lẩm bẩm muốn gặp mặt em để nói chuyện đấy!" Mặc trên người một bộ quân phục, Đinh Văn Ngạn nhìn giống như là một lưỡi kiếm sắc bén vừa được tuốt ra khỏi vỏ. Cả người anh tràn ngập khí thế kiên cường nhuộm khói thuốc súng. Nhìn Đinh Văn Ngạn ngoài ý muốn có chút tương phản. Ứng Uyển Dung nghĩ đến vị nữ biên kịch Tào Tinh lanh lẹ kia, ý cười trong mắt cũng nhiều thêm một chút, "Vâng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đến lúc đó em cũng mời hai người cùng tới nhà em ăn bữa cơm rau dưa." "Như vậy thì rất tốt, đến lúc đó liền tới cửa nhà em làm phiền nhé." Đinh Văn Ngạn cởi bỏ áo choàng. Trong phòng, bóng đèn công suất cao chiếu xuống nóng nực không thể tả được, mặc một chiếc áo dày như vậy sẽ nóng bừng cả người lên, càng khiến cho mồ hôi ra nhiều hơn. "Kịch bản em đã có xem qua hay chưa?" Đinh Văn Ngạn gấp xếp lại chiếc áo choàng đặt ở trên khuỷu tay, thuận miệng hỏi. Các nhân viên công tác đi lui đi tới, chân không chạm đất, cực kỳ bận rộn. Ứng Uyển Dung mặc một thân trang phục cổ điển, đã hóa trang xong. Mái tóc dài được quấn lại một phần, phần còn lại đều buông thả ở sau lưng, độ dài đến eo. Dáng người yểu điệu thướt tha của cô được thắt ngang bằng một cái thắt lưng. Ở phía trên làn váy một chút được đính vài hạt châu xinh xắn. Giũ giũ chiếc tay áo dài một chút, Ứng Uyển Dung trả lời: "Em đã có xem qua rồi, lời thoại em cũng đã thuộc tốt lắm." Cặp mắt tròn của Ứng Uyển Dung được phác họa đường viền thành có chút hẹp dài, mang theo một chút dư vị mê hoặc. "Vậy là tốt rồi!" Đinh Văn Ngạn nhắc nhở: "Hôm nay đạo diễn Lý nói không chừng sẽ quay thử một số đoạn, nếu lời thoại không được tốt, thì hiện tại liền sẽ xem xét lại." So với lần đầu tiên hợp tác với đạo diễn Lý, có thể nói, Ứng Uyển Dung và Đinh Văn Ngạn đều đã càng hiểu biết rõ hơn về tính khí nóng nảy của đạo diễn Lý. Cho nên hai người luôn chủ động nhắc nhở nhau một chút, thể hiện cho tốt. Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng gật gật đầu, nói cám ơn Đinh Văn Ngạn. Trước hết cô đi đến chỗ chụp ảnh tạo hình để chụp ảnh. Thời gian suốt một ngày chính là thay quần áo để chụp ảnh, thay đổi quần áo cũng phải hóa trang lại ngần ấy lần. May mắn là thợ hóa trang đã không hóa trang thật dày phấn nền cho Ứng Uyển Dung, bằng không cô thật sắp chịu không nổi nữa rồi. Nhiếp ảnh gia đối với biểu hiện của Ứng Uyển Dung cũng rất hài lòng. Cô tuyệt không giống như là người mới, mới tiến vòng vào trong luẩn quẩn không lâu. Bình thường nhiếp ảnh gia cũng sẽ không nói gì, Ứng Uyển Dung có thể bày ra các tư thế mà nhiếp ảnh gia mong muốn để bọn họ chụp ảnh. Ánh sáng của ngọn đèn cũng được bố trí rất tốt. Mỗi một tấm ảnh cũng khiến cho nhiếp ảnh gia luyến tiếc không muốn cắt bỏ, nhưng cũng không thể nào mỗi một ảnh đều có thể được lưu lại. So với khí chất linh cảm của Ứng Uyển Dung, những nữ diễn viên khác trong đoàn làm phim, ngược lại, lại bị chê là nhạt nhẽo, ảm đạm. Không phải là bộ dạng của các cô không tốt, mà là đồng dạng trong cùng thời gian đó, Ứng Uyển Dung thì lại càng có hiệu suất hiệu quả càng lúc càng tốt hơn. "Hừ! Quả thực, chính là chỉ biết dùng cái vẻ mặt hồ ly tinh để quyền rũ người khác!" Tôn Mạn Mạn khinh thường nhìn theo bóng lưng Ứng Uyển Dung nói. Người phụ tá của Tôn Mạn Mạn lập tức khẩn trương nhìn xem chung quanh, sau đó mới nhỏ giọng khuyên nhủ. "Chị Mạn Mạn! Anh Hào nói, nhắc nhở chị ở trong đoàn làm phim cần phải thu lại cá tính nóng nảy một chút. Bằng không, nếu đạo diễn Lý không vừa lòng với chị, công ty liền đổi một người khác đến đây đó." Tôn Mạn Mạn trực tiếp giáng một cái tát tới, thấp giọng mắng: "Cô được tính cái thứ gì hả? Còn dám có mặt mũi đến dạy tôi xử sự như thế nào hay sao? Thế nào, Ứng Uyển Dung cũng đã thu mua cô rồi, có phải hay không, hả? Cô ta trừ bỏ biết ăn nói ở trước mặt đạo diễn Lý một chút, cùng với một bộ phim mà thôi, kỹ thuật diễn xuất có cái gì mà có thể được làm nữ chính kia chứ, hả ?" Trợ lý uất ức gục đầu xuống, cắn môi nghĩ đến: Đến một người như đạo diễn Lý mà cũng còn yêu thích Ứng Uyển Dung, để cho cô ấy làm nữ chính. Đồng dạng cùng là người đi đến thử vai, người ta thì thành công, còn cô thì lại không được! Đương nhiên lời nói này trợ lý vẫn là không dám nói ở trước mặt Tôn Mạn Mạn. Tôn Mạn Mạn tính tình luôn luôn không được tốt, trừ bỏ ở trước mặt đạo diễn Lý và Đinh Văn Ngạn, thì thái độ còn đỡ hơn một chút. Còn đối với những người khác, đối với cô ta mà nói, ở nơi này trừ bỏ dùng ánh mắt lạnh nhạt để đối đãi với mọi người, thì không có thái độ nào khác hơn. Nghe nói chị gái Man Man này trong nhà cũng thuộc loại bình thường. Nhưng mà ở phía sau lưng cô ta lại có Kim chủ làm chỗ dựa vững chắc. Mặc dù anh Hào đã nói như vậy rồi, nhưng nói cách khác, thì dù sao người nọ vẫn còn đầu tư vào bộ phim điện ảnh này, thật sự có muốn thay đổi người, thì cũng không thể có khả năng! Cho nên Tôn Mạn Mạn liền không kiêng nể gì ai hết. Ứng Uyển Dung không thể không phát hiện ra ánh mắt không vừa ý của Tôn Mạn Mạn khi nhìn cô. Thế nhưng mà đối với những kiểu chuyện như thế này, thường có rất nhiều người ghen ghét đối với cô. Nếu như với mỗi người Ứng Uyển Dung đều phải đáp lại sự quan tâm của người ta, thì như vậy cho dù cô có thuật phân thân đi nữa, cũng bận rộn đến mức không thể nào làm nổi. Chỉ cần là có chênh lệch quá lớn, dùng thực lực nói chuyện, như vậy Tôn Mạn Mạn còn có thể ghen ghét vận khí của cô hay sao? Không, Ứng Uyển Dung cô chỉ cảm thấy xấu hổ đối với ý tưởng chống đối như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]