Chương trước
Chương sau
 Editor: Mẹ Bầu
     Ứng Uyển Dung nở nụ cười ha ha. Thuận lợi hay không thuận lợi, còn phải nhìn vào vận khí, cũng phải xem kịch bản thế nào đã. Chuyện này Ứng Uyển Dung cô cũng không dám bảo đảm.
     "Đạo diễn Nhạc, ngài vẫn là cần phải chăm sóc nhiều hơn nữa cho thân thể của chính mình đi. Nếu như mà ngài còn tiếp tục thức đêm để xem phim nữa, xem chừng sau đó tóc của ngài sẽ bị rụng hết sạch rất nhanh đó!"
     Câu nói này có lực uy hiếp rất mạnh. Con người khi đến tuổi trung niên đều đã có sự rụng tóc. @MeBau*[email protected]@ Ứng Uyển Dung nói nhắc nhở đối với Nhạc Tu Minh vẫn là phải chú ý đến hình tượng của mình. Các đạo diễn khác thì thường đều là lôi tha lôi thôi khi làm phim, nhưng Nhạc Tu Minh thì cả ngày đều chỉnh trang bản thân mình, tưởng có thể trực tiếp đi đóng phim được luôn. Mặc dù số tuổi cũng là một cái vấn đề, nhưng mà ở trong giới đạo diễn, thì Nhạc Tu Minh vẫn nổi tiếng là một ông bác đẹp trai.
     "Lên đường thuận buồm xuôi gió nhé!" Ngô Minh nói chúc phúc nói.
     "Uyển Dung, lần sau gặp lại nhớ là chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm nhé!" Vạn Dạng Dạng nói vẻ luyến tiếc. Đáng tiếc là vì có Cao Lãng giống như cái cột điện bằng sắt đứng ở một bên, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nên đã hại cô ôm cũng không thể nào ôm được Ứng Uyển Dung, thực có chút tiếc nuối.
     Chào từ biệt với mọi người quen biết trong đoàn làm phim xong, một thoáng chốc xe đò đã tới rồi, Ứng Uyển Dung cùng Cao Lãng lên ngồi ở phía sau xe. Ở trong cửa sổ xe bọn họ cùng nhau phất phất tay. Xe ô tô cứ như vậy chạy về hướng đoàn làm phim Hồng lâu mộng.
     Trên đường đi, cuối cùng Ứng Uyển Dung cũng nhớ tới chuyện Cao Lãng trở về. Cô nghiêng đầu hỏi: "Anh bây giờ đang ở trong kỳ nghỉ sao? Hay là vẫn phải tiếp tục hội quân để bồi dưỡng học tập?"
     Cao Lãng và DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Ứng Uyển Dung ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Tay phải của anh trực tiếp nắm lấy ngón tay mềm mại của Ứng Uyển Dung, nhẹ nhàng phủ lên trên, mở miệng nói: "Vẫn còn bồi dưỡng chưa xong. Bất quá khi nào anh có thời gian rảnh liền sẽ tới để thăm em, đừng nóng vội. Chờ việc này kết thúc rồi, anh sẽ có mấy tháng nghỉ phép, có thể vui vẻ ở bên em."
     Ứng Uyển Dung xéo mắt liếc nhìn Cao Lãng một cái, xem như bỏ qua cái chuyện này. Tuy rằng thân thể của cô có chút đau nhức, nhưng mà Ứng Uyển Dung vẫn hứng trí bừng bừng như trước. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cô kể lại với anh chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Thuận miệng, Ứng Uyển Dung kể cho Cao Lãng nghe chuyện kết hôn của anh cả của mình, rồi chuyện Ứng Đại Hùng đi làm ruộng bị ngã bị thương.
     "Việc này anh cũng đừng lo lắng. Ba mẹ đều nói không có gì trở ngại hết. Em đã gom góp tiền gửi về cho ba mẹ rồi. Chờ có thời gian rảnh rỗi, thì em sẽ lại xin phép để trở về quê, thăm hỏi ba mẹ một chút."
     Ứng Uyển Dung vẫn tương đối lạc quan, Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng ngoại trừ việc chi phí cho việc kết hôn của anh cả đã tốn không ít, thì ở phương diện khác cuộc sống, thì ở trong thôn kỳ thực gia đình nhà cô cũng được coi là khá giả. Mặc dù không phải là đại phú đại quý, nhưng mà có nguồn thu nhập ổn định, gia đình sống hòa thuận.
     Ứng Uyển Dung tuyệt đối không nghĩ tới, vì để tránh cho cô biết được chân tướng sự việc, vội vã chạy về nhà, ba mẹ cô đã trực tiếp thông đồng khẩu cung với nhà họ Cao. Hai bên đều nhất trí nói gạt hai vợ chồng Ứng Uyển Dung.
     Lông mày của Cao Lãng cau lại. Tuy rằng anh thật sự rất muốn trở về để thăm hỏi tình hình của cha vợ mình một chút. Ứng Uyển Dung còn đang bận rộn công việc ở nơi này, anh thì nói là càng bận, có thể cách mấy ngày bớt chút thời gian sang đây để thăm hỏi cô vợ, đã là quấy phá tư tâm rồi.
     " Em làm như vậy là đúng! Nếu như mà không đủ, tiền trong tài khoản của anh em cũng có thể lấy ra để gửi về nhà. Nhất định phải để cho các bác sĩ xem bệnh cho thật kỹ."
     Ứng Uyển Dung gật gật đầu. Đương nhiên điều này cô cũng đã sớm nghĩ đến rồi. Bất quá sang ngày hôm sau, Lý Hương Hoa liền đã gọi điện thoại đến cho cô, nói là quá nhiều rồi. Tiền của bọn họ bây giờ đã đủ dùng rồi. Nếu như không phải là Ứng Uyển Dung ngăn cản, thì Lý Hương Hoa liền đã gửi trả lại một phần tiền cho cô rồi.
     Hai người nói chuyện trời nam biển bắc một hồi, chỉ vì muốn hưởng thụ thêm sự ấm áp dù nửa khắc, một khắc nữa. Dù sao một lát nữa xuống xe, Ứng Uyển Dung sẽ phải đóng cửa toàn bộ để quay phim rồi. Cao Lãng cũng phải ra về. Hai người liền giống như Ngưu Lang Chức Nữ, quanh năm suốt tháng hiếm khi được tụ hội, nên khi ở cùng nhau thì cứ như hồ dính, dù nửa khắc, hay một khắc nữa.
     Cao Lãng tạm biệt Ứng Uyển Dung ở cửa nhà ngang. Ứng Uyển Dung cẩn thận mỗi một bước đi lên lầu. Nhìn thấy Cao Lãng vẫn còn ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên trên, Ứng Uyển Dung ghé vào trên lan can này nhìn xuống. Tầm mắt của hai người quấn quýt si mê ở cùng nhau. . .
     Một tiếng hừ lạnh vang lên. Ứng Uyển Dung nhăn mày lại đứng thẳng người lên, nhìn lại về hướng bên cạnh. Lâm Tuyết lúc này đang xách cặp lồng cơm, nói vẻ ôn hoà : "Nhường đường một chút, tôi muốn đi mua cơm."
     Hành lang rộng như vậy, Lâm Tuyết lại cứ muốn đi qua nơi này, sát bên cạnh Ứng Uyển Dung. Lâm Tuyết có ý tứ gì thực sự là phi thường quá rõ ràng rồi. Có điều hơi lạ là, trước đây Ứng Uyển Dung chưa từng thấy Lâm Tuyết đi ngang qua  đoàn làm phim bao giờ, nên cảm thấy có chút kỳ quái.
     Vẫn là Lục Manh nhanh mồm nhanh miệng nói là bản thân Lâm Tuyết không phải tới đây để học tập. Nói là Lâm Tuyết đã có giáo viên dạy riêng, không cần thiết phải vất vả chạy tới nơi này để học tập cái gì đó, sẽ lãng phí thời gian.
     Ứng Uyển Dung đối với chuyện này không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì. Dù sao có lẽ người ta chính là có năng khiếu bẩm sinh, có lẽ thực sự đúng là có giáo viên nổi tiếng dạy thì sao?
     Khóe môi khẽ cong lên, Ứng Uyển Dung dựa người vào lan can hướng về phía dưới lầu phất phất tay. Nhìn thấy Cao Lãng đã đi ra ngoài rồi, cô mới chậm rãi nói: "Đường còn rrongj rãi như vậy, còn muốn tôi nhường cái gì?"
     Lâm Tuyết nhìn sang Ứng Uyển Dung sắc mặt rất khó coi. Vương Phương cũng không biết từ nơi nào xuất hiện, cùng một cô gái khác trực tiếp ôm lấy cánh tay của Lâm Tuyết, mỗi người một bên cùng nhau lôi kéo cô ta, miệng nói dứt khoát vẻ đầy áy náy: "Thực xin lỗi, gần đây Lâm Tuyết tính khí không được tốt lắm, cô chớ để ý. Vừa mới rồi đạo diễn Khang đã nói với tôi, nếu như cô đã trở lại rồi, thì trực tiếp đi tìm ngài ấy một chút, ngài ấy có chuyện muốn tìm cô."
     Ứng Uyển Dung nhàn nhạt liếc qua Lâm Tuyết một cái. Cô ta cắn chặt môi dưới, bộ dáng xem còn có vẻ như có chút đáng thương, giống như là đã bị Ứng Uyển Dung cô ức hiếp vậy.
     Ứng Uyển Dung gật gật đầu, lôi kéo va li hành lý trở về phòng. Lúc này  mấy người Cố Tinh Tinh đã sắp đặt các thứ xong xuôi. Nhìn thấy Ứng Uyển Dung tay chân chậm chạp như vậy, còn cười trêu, nói: "Biết là cậu và Cao Lãng lâu lắm rồi không gặp nhau, thật sự là nhớ nhung nhau quá rồi. Bất quá đạo diễn Khang cũng đang rất là nhớ cậu đấy! Cậu còn không đi qua đó, sợ là ông ấy sẽ  tức giận mất thôi."
     Ứng Uyển Dung cũng không có nói lại chuyện phát sinh ở hành lang. Cô cười khẽ một chút, trước tiên liền đặt đồ vật xuống bên cạnh giường, trực tiếp đi xuống lầu để tìm đạo diễn Khang.
     Mấy tháng không gặp, đạo diễn Khang Đức vẫn một bộ dáng ấy. Thậm chí so với lúc trước lại càng bận bịu hơn. Tuy rằng Ứng Uyển Dung không ở đây, nhưng mà đoàn làm phim đã bắt đầu diễn và quay thử một ít phân cảnh rồi. Trừ bỏ vai diễn của cô đã xác định ra, các diễn viên chính, diễn viên phụ khác, lớn lớn nhỏ nhỏ đều đã xác định xong xuôi rồi.
     Hiện tại đại bộ phận các đều đã trở về rồi, chứng minh vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông nữa thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.