Có tướng phu thê hay không thì không cần Nhạc Tu Minh nói, nhưng nếu như muốn dựa vào một bữa cơm hộp liền không trả công cho việc sử dụng Cao Lãng... Hỏi Ứng Uyển Dung trước một chút xem cô có đồng ý hay không.
Nhạc Tu Minh tận tình khuyên bảo Ứng Uyển Dung nói: "Cô xem cả ngày chủ nhật Cao Lãng cũng không có chuyện gì để làm, cả ngày cô cũng chỉ quay phim rồi sinh hoạt ở thành điện ảnh và truyền hình thì thật quá nhàm chán mà. Như vậy đi, bảo cậu ấy sau này cứ chủ nhật thì tới đây đảm nhận vai con của tướng quân gì đó để quay phim với cô, đến thứ bảy thì ta làm chủ cho cô nghỉ một ngày có được không?"
Làm nữ chính tuyệt đối, phần diễn của Ứng Uyển Dung cũng rất đầy đủ, liên tục quay phim để đuổi kịp tiến độ mà có thể có nửa ngày để nghỉ ngơi cũng coi như Nhạc Tu Minh đạt tới một trình độ nào đó rồi, bây giờ trực tiếp hào phóng hứa hẹn cho nghỉ một ngày...
"Nhạc đạo, ngài đối với tôi thật sự là quá tốt..." Ứng Uyển Dung chân thành nhìn Nhạc Tu Minh nói, Nhạc Tu Minh còn chưa kịp vui mừng nhướng mày liền nghe cô nói: "Nhưng mà vì sự hài hòa của đoàn phim, coi như thôi đi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng hoàn thành việc quay phim sớm một chút, không nên lãng phí thời gian của các tiền bối."
Suýt chút nữa Nhạc Tu Minh nghẹn đến không thở được, ho khan một cái hồi lâu không nói được lời nào, Ngô Minh cầm cây quạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-lam-quan-tau/1150414/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.