Editor: An Hàn23 
Trâu Khải đè người Trần Thiệu và hai người thanh niên mốt khác đứng trước mặt Ứng Uyển Dung, thân thể đang cứng đờ thì có một thân tràn ngập cảm giác nam tính đối diện trực tiếp, người đó nhe răng cười một tiếng, dưới ánh mặt trời trông có vẻ anh tuấn. 
"Chuyện này là Trần Thiệu không đúng, cô đừng để ý tới tên đó." Nói xong liền đè cổ Trần Thiệu cúi xuống, còn thiếu nước chưa đá cho hắn khom chân quỳ xuống xin lỗi. 
Đầu năm nay lưu manh là kẻ khiến mọi người chán ghét nhất, hơn nữa Trần Thiệu và Ứng Uyển Dung đều có thân phận đặc thù, nếu làm lớn chuyện này thì ai cũng không vui. 
Trần Thiệu mang vẻ mặt như đang bị tan nát cõi lòng mà nhìn Ứng Uyển Dung, thế nào cũng không thể tin nổi là cô đã kết hôn. 
"Thật xin lỗi... Tôi sai rồi." 
"Thật xin lỗi." Hai người thanh niên khác cũng nói xin lỗi đàng hoàng. 
Ứng Uyển Dung cũng không bị chiếm tiện nghi gì cả, cho nên liền ung dung chấp nhận lời xin lỗi, nhưng vẫn dùng giọng nói êm ái dễ nghe như cũ nói: "Chuyện này tôi cũng không so đo với mấy người, nhưng nếu lần sau còn thô lỗ như vậy nữa, bị người khác đánh cũng không có ai giúp mấy người đâu." 
Quay đầu giương môi cười một tiếng với Trâu Khải, dưới ánh mặt trời càng thêm mấy phần sáng lạng, "Lần này cảm ơn anh, còn có chuyện lần trước nữa, tôi cũng chưa biết tên anh là gì đấy." 
Trâu Khải buông Trần Thiệu ra. Trần Thiệu tự giác được không còn mặt mũi nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-lam-quan-tau/1150385/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.