Cậu ta vốn chỉ là một đứa trẻ dân tộc không cha không mẹ, sống cảnh màn trời chiếu đất, mỗi ngày ở nơi triền dốc chờ đợi sự thương hại bố thí của du khách sống qua ngày. Mãi đến năm 10 tuổi được Vệ Dao mang về, một tay dạy dỗ cậu nên người. Đối với Tiêu Chiến mà nói, cho dù cô có thân phận thế nào, làm việc cho ai, thì trong mắt cậu Vệ Dao chính là người thân là gia đình của cậu, bất kể giá nào cậu cũng sẽ bảo vệ cô.
Người ta nói sát thủ đều không có trái tim nhưng Vệ Dao thì có, cô chán ghét cảnh chém giết máu me, chán ghét bản thân trở thành công cụ của người khát. Để không bị chà đạp, để có được một chút quyền tự quyết, cô cố gắng 20 năm cuối cùng trở thành một trong tứ đại ám vệ.
Mười năm trước khi hoàng thất xây dựng phòng thí nghiệm là cô tự mình xung phong đến nơi này, để đổi lấy một chút tự do, bị ép phải uống thuốc độc. Mỗi năm phải trở về cung điện một lần báo cáo tình hình và lấy thuốc khắc chế, đó là cách ông ta khống chết tất cả ám vệ trong tay.
Vệ Dao thở dài đỡ Tiêu Chiến đứng lên, cùng là cảnh cô nhi cho nên năm đó khi nhìn thấy Vừ A Dính 10 tuổi cô liền đồng cảm. Cô mang cậu về đổi cho cậu một cái tên mới, thầm thu nhận dạy dỗ cậu mà không để bất kỳ ai phát giác. Vì cô không muốn cậu sa vào bóng tối địa ngục không thể thoát ra giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-gioi-hac-dao-trong-sinh/3465802/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.