Hoàng Tư Vũ cười rộ lên, cô vòng tay ôm lấy cổ Mạnh Vũ Thần chủ động hôn xuống môi anh. Nụ hôn triền miên mang theo hết thảy những tình cảm bị khắc chế từ lâu, anh là Ngụy Nguyên, Ngụy Nguyên là anh, thật tốt.
Chỉ mình cô hiểu rõ giây phút trong mộng cảnh kia cô đã thống khổ cỡ nào, đau đớn cỡ nào. Thật may, thật may hết thảy chỉ là mộng, càng may mắn hơn khi cô đã lấy lại được ký ức của mình, vậy cho nên cô mới có thể nhìn thấy một Ngụy Nguyên yêu cô đến nhường nào, cũng nhìn thấy một Mạnh Vũ Thần chỉ vì cô mà hèn mọi muốn trở thành thế thân của người khác. Bất kể là linh hồn hay thể xác của anh, cho dù bị phân tách trong thế giới này thì đều yêu cô như thế. Đời này của cô còn mong cầu gì hơn thế nữa, bởi vì cô đã có được thứ mà vạn người mơ ước rồi, cô có được trái tim của một vị thần, một trái tim chỉ vì cô mà nhiễm bụi trần.
Mạnh Vũ Thần ôm cô ngã xuống giường, anh nhẹ hôn lên môi cô, đôi môi cô mềm ngọt tựa như chiếc bánh kem mà khi trước cô vẫn hay làm cho anh. Làn da cô ấm nóng khiến thân thể vốn lạnh của anh cũng dần nóng lên. Nụ hôn kéo dài mang theo muôn vạn ôn nhu cùng tình ý.
Dưới ánh nắng ban mai trên giường đoá sen đỏ diễm lệ bao bọc lấy hai thân thể đang say đắm triền miên. Bên ngoài cửa sổ ban công, vô chim chóc từ đâu bay đến, chúng tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-gioi-hac-dao-trong-sinh/3457187/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.