Nhìn thấy nụ cười của cô ta 007 càng thêm chán ghét, thế giới của cuốn tiểu thuyết này vẫn chưa hoàn thành nhưng cô ta đã chết. Có một điều con người không biết đó là tiểu thuyết một khi đã được hình thành, cho dù người viết có bỏ dở đi chăng nữa thì thế giới đó vẫn sẽ tự vận hành, nó sẽ dựa vào cơ sở thiết lập ban đầu mà tự sản sinh ra những tình tiết tiếp theo, cứ như vậy vận hành đến khi nào hoàn thành kết cục mà nhân vật chính muốn thì thôi.
Thế nhưng như đã nói hiện tại có một khe nứt tựa như hố đen vũ trụ ở thế giới này, nó đang dần hút những thế giới khác vào bên trong nó. Nếu để thế giới này tự động vận hành không biết sẽ vận hành ra cái loại gì nữa.
007 chợt trầm tư, nó không biết việc bọn nó làm có đúng hay không, một kẻ tham lam tầm thường như vậy có thể làm được chuyện cứu vớt thế giới này hay không. Thôi thì mặc kệ đâm lao thì phải theo lao, bọn nó còn có cách nào nữa đâu.
Chu Nguyệt thoát khỏi hồi tưởng của mình thầm gọi hệ thống trong đầu.
- Vì sao Ngụy Nguyên lại làm quen với Bạch Liên, trong nguyên tác tôi viết không phải như vậy.
- Tôi đã nói với cô thế giới này đã bị xáo trộn, nguyên tác gì đó của cô sớm đã bị lệch quỹ đạo rồi bằng không cần cô nghịch tập làm gì.
007 vẫn như cũ cất giọng nói máy móc trả lời cô ta, nếu Chu Nguyệt để ý thì trong lời nói của nó có pha chút mỉa mai, chỉ tiếc cô ta không nhận ra.
- Tôi khuyên cô tốt nhất tạm thời đừng để mắt đến nam phụ này, anh ta là boss phản diện, hiện tại cô còn chưa đủ trình độ để quyến rũ anh ta. Việc cô cần làm bây giờ là săn bắt những con mồi nhỏ, tích hợp đủ năng lượng đợi cô gom đủ hào quang còn sợ không bắt được anh ta à. Còn cả hiện tại cô không nên đi tìm mục tiêu sao.
Có hệ thống nhắc nhở Chu Nguyệt mới nhớ đến mục đích của mình đêm nay, ánh mắt của cô ta rất nhanh liền chuyển dời đến một nơi khác. Đêm nay cô ta đến đây không chỉ để tiếp cận với Ngụy Nguyên mà còn vì mục đích khác, nam chính của cô ta sẽ xuất hiện ở bữa tiệc này. Chu Nguyệt cầm lấy một ly rượu uống cạn sau đó nhìn theo bóng dáng trên hành lang lầu hai, lập tức xách váy bước theo.
- Susan khởi động toàn bộ camera giát sát của khách sạn, đừng để mất dấu cô ta.
Hoàng Tư Vũ vẫn luôn để ý đến Chu Nguyệt, nhìn thấy hành động của cô ta thì lập tức ra lệnh cho Susan. Susan nghe vậy cũng lập tức khởi động hệ thống giám sát, cài đặt mã lệnh khoá chặt Chu Nguyệt, bất kể là cô ta đi đâu chỉ cần còn ở trong khách sạn này thì mọi hình ảnh của cô ta đều sẽ truyền đến máy chủ của Susan.
Ngay lúc này âm nhạc vang lên, Ngụy Nguyên nắm lấy tay Bạch Liên bước vào sàn khiêu vũ, những vị khách khác cũng lần lượt nắm tay bạn nhảy của mình bước từng bước chân uyển chuyển theo tiếng nhạc.
Tiếng dương cầm du dương trầm bỗng, Bạch Liên càng ngày càng gần sát người Ngụy Nguyên. Từ trên người anh, cô ta cảm nhận được một hương thơm nhàn nhạt thanh mát giống như hương hoa sen khiến người ta dễ chịu vô cùng. Không biết vì sao Bạch Liên đột nhiên nghĩ, người đàn ông này không tệ.
Xét về địa vị anh là chủ tịch một tập đoàn kinh tế đa quốc gia, tài chính vô cùng lớn mạnh, xét về ngoại hình anh đẹp trai tuấn tú, xét về gia thế cho dù hiện tại không ai biết được xuất thân của anh nhưng có thể dưỡng ra một người đàn ông ưu tú như vậy sao có thể là gia đình bình thường được. Thay vì cô ta cứ bám mãi cái tản băng Mạnh Vũ Thần kia, chi bằng đổi mục tiêu, cô ta tin rằng chỉ cần cô có thể nắm được Ngụy Nguyên trong lòng bàn tay thì cho dù cô có vứt bỏ Mạnh Vũ Thần cha cô cũng sẽ không nỗi giận.
Bạch Liên càng nghĩ trong lòng càng thêm kích động, người đàn ông dịu dàng ôn nhu này chỉ có thể là của Bạch Liên cô ta.
Ngụy Nguyên không hề hay biết bản thân lại bị một người phụ nữ đáng ghê tởm nhắm trúng, nếu ngay lúc này anh đọc được những suy nghĩ kia của cô ta, tin chắc rằng anh sẽ trực tiếp bóp chết cô ta ngay tại chỗ này.
Khúc nhạc trôi qua được một nữa, trong lúc ai cũng đang say sưa khiêu vũ đèn trong toàn bộ đại sản vụt tắt.
- Có chuyện gì vậy.
Bạch Liên làm bộ sợ hãi nép sát vào người Ngụy Nguyên. Ánh mắt anh chợt lạnh xuống, cả người tràn ra một cỗ sát ý, thế nhưng giọng nói vẫn trầm ấm như cũ.
- Có lẽ là chập điện thôi, quận chúa không cần phải lo lắng.
Vừa nói Ngụy Nguyên vừa đưa tay ra sau gáy của Bạch Liên,thần không biết quỷ không hay tháo đi rợi dây chuyền trên cổ cô ta xuống, sau đó bỏ vào túi quần của mình.
Ban đầu bọn họ muốn làm một cái giả để tráo đổi nhưng thời gian có chút gấp, cho nên Hoàng Tư Vũ bảo không cần nữa. Chỉ cần đồ ở trên người Ngụy Nguyên dù Bạch Liên có phát hiện ra mất đồ thì đã sao, đừng nói cô ta không được thông mình cho lắm, kể cả cô ta có chỉ số IQ 180 cũng sẽ không nghĩ đến là do Ngụy Nguyên lấy, ở chỗ này ai có bản lĩnh đứng ra khám người anh chứ.
Còn nữa đêm nay bọn họ không chỉ muốn trộm đồ, khó lắm mới có cơ hội quy tụ nhiều phóng viên như thế, không quậy một trận thì đâu phải là cô.
Chỉ trong chưa tới hai phút đèn điện lần nữa sáng lên, Bạch Liên thấy mình đang ôm chặt Ngụy Nguyên thì tỏ vẻ ngượng ngùng e thẹn cúi đầu.
- Xin lỗi tôi đã thất lễ rồi.
- Không việc gì.
Thấy việc đã thuận lợi tiến hành, K2 đi về phía Ngụy Nguyên ra chiều khó xử nói.
- Chủ tịch bên kia bộ trưởng Hà đang tìm anh, ông ấy nói có chút việc liên quan đến dự án Long Nam mời anh qua đó một lác.
Ngụy Nguyên quay sang nở nụ cười ưu nhã với Bạch Liên.
- Quận chúa thật xin lỗi, có dịp tôi nhất định sẽ đến cung điện làm khách.
- Vâng.
Bạch Liên cũng dịu dàng đáp lại, Ngụy Nguyên rất nhanh rời khỏi chỗ của cô ta cùng với K2 đi lên lầu 2 của khách sạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]