Giữa bọn họ cứ như vậy trở về vạch xuất phát ban đầu khi cô chưa dùng máu tim mình mà cứu anh. Như vậy cũng tốt, ít nhất anh còn có thể ở bên cô bảo vệ cô như một người bạn, một người anh. Anh không muốn khiến cô phải đau lòng hay khó xử, bởi vì anh thật sự đã chậm hơn người đàn ông kia một bước.
Người đó biết cô trước anh, cùng cô trải qua thời thơ ấu, bên cạnh cô lúc thanh xuân, xuất hiện khi cô cần và yêu cô hơn cả mạng sống của chính mình. Còn anh, từ khi gặp cô ngoại trừ tình yêu của mình anh chưa làm được gì cho cô cả, mà cô vì anh suýt chút mất mạng. Có lẽ anh nên cảm ơn người đó, nếu không phải vì bản thân có chút giống người kia cô sẽ không yêu anh.
Mạnh Vũ Thần ra đến cửa nhìn cánh cửa đóng lại một hồi lâu vẫn chưa rời đi. Trác Tùng và A Lãng nhìn nhau không dám lên tiếng.
- A Lãng nhớ kỹ chuyện đêm nay cậu nhìn thấy sống để bụng chết mang theo. Cô ấy có thể tự bảo vệ mình, cậu trở về chỗ ba tôi đi.
- Vâng thưa cậu chủ.
A Lãng hiểu rõ chuyện mà cậu chủ nói đến là chuyện nào. Cậu không biết giữa cô chủ và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết sau ngày hôm nay giữa hai người họ có một khoản cách lớn, mà khoản cách đó là do cậu gây ra.
Cậu biết sau chuyện này cô chủ sẽ không thể nào giữ lại cậu, việc cậu làm chẳng khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-gioi-hac-dao-trong-sinh/3441941/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.