Khi đó cô nhìn thấy anh trai lớn lên xinh đẹp liền muốn bắt người ở lại, về sau anh cũng thật sự ở lại cùng bọn họ. Anh rất ít nói chuyện lúc nào cũng ngồi một mình trong góc, vì muốn anh chú ý tới mình mỗi ngày cô đều sẽ trêu chọc anh, bắt nạt anh.
Hoàng Tư Vũ rất đắt ý cho rằng mình bắt nạt được anh, thế nhưng cô không biết hết thẩy là do anh cố ý, cố ý để cho cô bắt nạt, cố ý tỏ ra đáng thương. Bởi vì ban đầu anh không còn có nơi nào để đi, anh sợ sư phụ sẽ không để mình ở lại nên mới làm ra vẻ đáng thương, về sau thấy cô bắt nạt mình đến vui vẻ nên anh nguyện ý bồi cô khiến cô vui.
Có lần cô bắt một con rắn cỏ bỏ vào trong chăn của Ngụy Nguyên lúc anh đang ngủ, kết quả Ngụy Nguyên bị con rắn kia cắn ngay cổ tay để lại dấu răng nanh ứa máu. Ngụy Nguyên không nói không rằng một tay bóp chết con rắn rồi bỏ đi vào trong rừng nữa ngày cũng không thấy quay trở về. Tới lúc này cô mới biết sợ mà chạy khắp rừng tìm anh, cuối cùng tìm được anh ở dưới chân thác nước, lúc đó anh ngồi trên tảng đá bóng dáng cao gầy cô đơn đến lạ. Cô bé Hoàng Tư Vũ khi đó vừa mừng vừa sợ, mừng vì tìm được anh, anh không có bỏ đi mất, sợ vì bộ dáng lúc này của anh không giống với anh trai xinh đẹp thường ngày.
- Nguyên… em cho anh kẹo, anh…đừng giận được không…em… sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-gioi-hac-dao-trong-sinh/3434149/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.