Chương trước
Chương sau
“Không lẽ em không muốn giữ anh ở lại sao?”

Không gian bên trong xe vừa tối tăm vừa yên tĩnh, chỉ còn thỉnh thoảng vang lên âm thanh của người qua lại trên đường. Nhìn mái tóc đen rối bù của người nào đó đang ghé lên người mình, Tô San cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Thực ra có đôi lúc Tạ Duyên còn ấu trĩ hơn cả cô nữa. Cô không đẩy hắn ra, chỉ khẽ nói:

“Cũng đâu phải là trẻ con nữa, nhất định phải lấy sự nghiệp làm trọng.”

Mặc dù cô cũng rất muốn Tạ Duyên ở lại đây thêm một chút nữa, nhưng ở lại bao lâu thì cuối cùng vẫn phải đi.

“Nhưng ở trong mắt anh, em đúng là trẻ con.”

Tạ Duyên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.

Hai người nhìn vào mắt nhau một lúc lâu, Tô San ho nhẹ một tiếng:

“Anh….anh mới là trẻ con thì có, nếu anh muốn ở lại thì cứ ở lại, việc gì phải bắt em nói.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mang vẻ hờn dỗi, cuối cùng Tạ Duyên cúi đầu khẽ cười một tiếng, sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái, rồi đưa tay mở cửa xe ra giúp cô.

Cánh cửa xe mở ra, gió đêm lạnh từ bên ngoài thổi tới, Tô San quay đầu đi, Tạ Duyên nắm lấy bàn tay cô, xoa xoa nhẹ mấy cái, giọng nói ôn nhu:

“Đi thôi, khi nào tới nơi thì nhớ báo anh biết.”

Nhìn hắn, Tô San chớp chớp mắt suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy hơi buồn. Có lẽ sẽ phải nửa tháng sau hai người mới có thể gặp lại, nhớ tới việc suốt quãng đường tới sân bay hắn đều nhắm mắt tựa vào ghế để nghỉ ngơi, có thể thấy do chưa thích ứng được sự chênh lệch múi giờ. Hiện giờ hắn lại phải bay qua bên đó. Thực ra Tô San biết, Tạ Duyên đồng ý tham gia chương trình lần này, một nửa nguyên nhân là muốn về để gặp cô.

“Tạ Duyên.”

Cô bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng.

Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế của cô khiến người nào đó hơi nhướng mày, bình tĩnh nhìn cô.

Tô San cúi đầu, chớp chớp mắt:

“Em….em có một món quà cho anh, anh nhắm mắt lại đi. Cho dù lát nữa có chuyện gì xảy ra cũng không được phép động đậy.”

Không gian trong xe khá tối, nhưng Tạ Duyên vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo của cô. Nghĩ tới việc cô còn có quà cho mình, Tạ Duyên rất tò mò nhắm mắt lại, muốn xem cô tặng thứ gì cho mình.

Thấy hắn đã nhắm mắt lại, Tô San lại nhấn mạnh thêm một lần:

“Anh không được động đậy đâu đó, nếu động đậy thì…sau này sẽ không lấy được vợ.”

Nghe vậy, Tạ Duyên không nhịn được hơi cong khóe môi lên. Hình phạt này cũng thật là ác độc nha.

Thấy hắn vẫn rất nghe lời nhắm hai mắt lại, Tô San nhìn nhìn xung quanh một chút, đắn đo cắn nhẹ môi dưới, sau đó bằng mọi giá rướn người qua, hai tay ôm lấy cổ của Tạ Duyên, ghé lại gần hôn lên bờ môi của hắn một cái.

Cảm nhận được hành động và kỹ xảo ngây ngô của cô, trái tim của Tạ Duyên gần như run lên. 

Thấy cả người hắn cứng đờ, cô tiếp tục đỏ mặt học theo cách mà Tạ Duyên vẫn từng hôn cô. Tuy nhiên khi nhìn thấy hắn mở mắt ra, cô hoảng sợ lập tức lui người ra phía sau. Bàn tay của hắn lập tức ôm lấy eo cô kéo lại, hắn chuyển mình đè cô nằm ra ghế sau xe.

“Uhm…Anh đã hứa sẽ không….không động đậy.”

Tô San trừng mắt thật lớn, cố gắng dùng ánh mắt để lăng trì con người không chịu giữ lời ở trước mắt này.

Tạ Duyên mặc kệ mọi thứ, chỉ tập trung tham lam cắn mút cánh môi đỏ ửng của cô, giống như hút thuốc phiện, vừa nhiệt tình vừa vội vàng, nghe cô nói vậy thì lại chuyển sang hôn lên sườn mặt của cô, vừa hôn vừa nói:

“Đã có ai nói cho em biết chưa, lời đàn ông nói không thể tin?”

Tô San trừng mắt nhìn hắn, vừa cố gắng thở hổn hển, trong lòng thầm mắng con người này thật không biết xấu hổ, sau này chắc chắn không lấy được vợ!

“Em…em còn có một bất ngờ nữa dành cho anh, anh mau nhắm mắt lại.”

Cô sợ hãi nói.

Nghe cô nói vậy, Tạ Duyên lập tức mang theo vẻ mặt đầy ý cười vui vẻ nhắm mắt lại, mong chờ bất ngờ mà cô mang tới.

“Anh ngồi dịch ra một chút, lui lui ra bên kia á.”

Giọng nói của cô vô cùng mềm mại nhỏ nhẹ.

Nghe vậy, Tạ Duyên quả nhiên nghe lời dịch ra xa một chút. Nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của hắn, Tô San cắn nhẹ bờ môi dưới, đột nhiên nhanh như chớp đẩy mở cửa xe chui ra ngoài.

Khi không khí ngoài trời bao phủ lấy cô, Tô San đứng cạnh xe cười cười nói với người nào đó đang ngồi trong xe:

“Tạ lão sư, đã có ai nói cho anh biết điều này chưa, lời của phụ nữ nói cũng tuyệt đối không thể tin?”

Không thèm quan tâm Tạ Duyên nghe lời này thì sẽ có vẻ mặt gì, Tô San cong khóe miệng cười cười đóng mạnh cửa xe lại. Lúc này Tiểu Chu cũng đã kéo vali đi qua bên này.

Tô San nhìn nhìn người đi qua đi lại xung quanh, đeo khẩu trang lên, đi đến trước mặt Triệu Đồng, khẽ dặn dò:

“Tạ Duyên hay kén ăn, anh nhất định phải chú ý anh ấy, nếu anh ấy không chịu ăn thì anh lập tức gọi điện thoại cho tôi, tuyệt đối không thể để anh ấy để anh ấy mang thân thể mình ra mà đùa được.”

Nghe vậy, Triệu Đồng tất nhiên là rất nghiêm túc gật đầu, thực sự hắn cũng rất muốn méc Tô San nhưng Duyên ca không cho a.

Hình như nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, Tô San lại cau mày dặn dò thêm một câu:

“Anh cứ nói cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy trách cứ anh.”

Triệu Đồng: “……”

Anh ta nghĩ rằng chắc chắn Tô San không biết thủ đoạn trừng trị người khác của Duyên ca cho nên mới nói như vậy. Tuy nhiên giờ thì không còn cách nào, chỉ có cách qua loa ứng phó với cô ấy một hồi đã rồi tính tiếp.

Tô San vẫn có một chút không yên tâm, nhưng không còn cách nào khác, sắp không kịp chuyến bay rồi. Xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn người nào đó ngồi bên trong thêm một cái, sau đó cùng với Tiểu Chu nhanh chóng cất bước đi vào trong đại sảnh sân bay.

Hiện giờ phim đã chiếu xong ba tập đầu tiên, từ lúc ngồi chờ check – in cho tới đi lên máy bay Tô San đều ngồi lướt điện thoại. Thực ra cô cũng có cảm giác được có mấy người qua đường chụp lén cô, nhưng cô cũng quen rồi nên mặc kệ.

Lúc này, top 1 của bảng xếp hạng hot search trên Weibo là tiêu đề  #Diễn xuất của Tạ Duyên.

Cư dân mạng A: “A a a a a Cảnh ông xã đu dây phá cửa sổ vào để cứu nữ chính thật là đẹp trai muốn khóc!!!!”

Cư dân mạng B: “Tôi đã hoàn toàn trở thành fan của bộ phim này rồi, tâm hồn thiếu nữ của tôi đã bị diễn xuất của Tạ Duyên đánh trúng rồi!!!”

Cư dân mạng C: “Đặc biệt là đoạn cuối của tập 3, Tạ Duyên lui lại đưa nước cho nữ chính, trời ạ, ghen tỵ quá đi!”

Cư dân mạng D: “Bộ phim này đúng là bộ phim đứng đầu của dòng phim thần tượng ah! Bị diễn xuất của nam nữ chính lôi kéo trở thành fan!”

Cư dân mạng E: “Cảm thấy Tạ Duyên và Tô San thật là xứng đôi, hai người thật là tình thương mến thương nha *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng F: “Bộ phim này đúng là bữa tiệc nhan sắc a, toàn trai xinh gái đẹp. Tôi mặc kệ, tôi nhất định đứng về phe của fan couple Tô – Tạ *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng G: “Tạ Duyên đã có bạn gái, Tô San đã có bạn trai, có khi nào hai người này đã sớm ở bên nhau rồi không *cười nhe răng*”

Hiện giờ rất nhiều trang tin tức mạng đều nói về bộ phim này. Có điều Hạ Hoa cũng biết rằng thời điểm này không thích hợp để cô xuất hiện trên bảng hot search nên tên cô cũng không thấy được đề cập nhiều, nếu không thì đám anti-fan sẽ bay vào nói cô muốn lăng xê. Còn Tạ Duyên thì khác, từ trước tới giờ hắn đều rất khiêm tốn, hiện giờ nếu có xuất hiện nhiều một chút ở trên truyền thông thì cũng không có ai nói gì. Trái lại, bộ phim này có khi còn mang tới cho hắn thêm nhiều fan hâm mộ thuộc giới trẻ. Tuy rằng nhiều fan thì cũng không có tác dụng gì đối với hắn, bởi vì hắn chủ yếu hoạt động ở mảng điện ảnh, giới điện ảnh chưa bao giờ coi trọng việc có nhiều fan hay không.

Đến lúc cảm thấy người xung quanh chụp lén cô càng ngày càng nhiều, vừa hay cũng đến lúc phải vào check-in. Sau khi yên vị trên máy bay, cô mới tắt nguồn điện thoại, dựa lưng vào ghế tranh thủ nghỉ ngơi.

Lát sau có hai tiếp viên hàng không tới muốn chụp ảnh chung với cô, Tô San cũng rất phối hợp chụp với các cô ấy mấy tấm. Sau khi xuống khỏi máy bay, bắt taxi về tới khách sạn thì đã là hai giờ sáng. Mai cô còn phải đóng phim nên lập tức leo lên giường ngủ luôn.

Mấy ngày sau, tỉ suất người xem của phim ‘Chút ánh sáng rực rỡ’ càng ngày càng tăng. Có lẽ là trong khoảng thời gian này cũng không có bộ phim nào đáng chú ý để cạnh tranh, cho nên bộ phim này vẫn luôn giành được sự chú ý của khán giả, còn có một ngày tỉ suất người xem đột phá lên bốn mươi phần trăm. Fan của Tô San cũng dần dần tăng lên đến ba ngàn vạn. Diêu Nhân nói rằng hiện giờ có rất nhiều chương trình thực tế đưa ra giá cát xê cao ngất ngưởng để mời cô, cũng có rất nhiều kịch bản phim mời cô đóng. Tuy nhiên cùng với đó, anti-fan cũng ngày càng lợi hại hơn. Bọn họ luôn luôn nói cô có chỗ chống lưng rất lớn, còn có thể lôi kéo cả Tạ Duyên tới đóng phim thần tượng cùng với cô, còn mắng chửi cô bằng những từ ngữ rất ô uế nữa…

So với anti-fan bây giờ, trước kia cô bị mắng chửi đúng là chẳng thấm tháp vào đâu. Đây chính là chuyện mà một nhân vật của công chúng không thể tránh khỏi. Tô San không muốn những chuyện như thế này ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Dù sao thì anti-fan vẫn sẽ luôn bôi nhọ cô, cô có tránh cũng không thể tránh mãi.

Nhưng tới ngày chương trình gameshow mà cô và Tạ  Duyên ghi hình lần trước được phát sóng, Tạ Thuyên lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô!

Lúc đó Tô San cũng vừa mới kết thúc một cảnh quay, Tiểu Chu vội vội vàng vàng đưa điện thoại tới, có lẽ cô ấy cũng thấy được tên người gọi tới, biết cuộc điện thoại này không hề tầm thường.

Nhìn tới cái tên đang hiện lên trên màn hình, Tô San cũng cảm thấy hơi hoảng hốt. Không ngờ là ba của Tạ Duyên lại gọi điện cho cô. Cô lập tức cầm điện thoại đi vào trong phòng trang điểm hiện giờ không có ai.

“A lô, Tiểu Tô hả?”

Vừa bắt máy, trong điện thoại lập tức vang lên một giọng nói rất khí thế.

“A lô, bác trai ạ, cháu chào bác.”

Tô San lập tức lễ phép trả lời.

Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia cũng thong thả cười nói:

“Bác không quấy rầy cháu đóng phim chứ hả?”

“Dạ không, dạ không, vừa lúc cháu đang ngồi đọc kịch bản.”

Tô San ngồi xuống ghế sô pha, vừa nói, vừa lấy remote để điều chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng.

Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia cười một tiếng:

“Là thế này, như bác được biết thì cháu và Tạ Duyên cũng đã quen nhau khá lâu rồi mà bác còn chưa gặp mặt ba mẹ của cháu. Cháu xem xem có ngày nào tiện hay không, bác muốn mời ba mẹ cháu ăn một bữa cơm?”

Nghe giọng nói từ trong điện thoại truyền tới, trong giây lát Tô San không biết phải ứng phó thế nào, chỉ có thể trả lời:

“Chuyện này….cháu sẽ về nói lại với ba mẹ cháu, khi nào ba mẹ cháu sắp xếp được thì nhất định sẽ báo cho bác biết ạ.”

Nói xong, cả người Tô San cũng ngẩn ra. Cuộc điện thoại này tới quá bất ngờ. Cô dù có là đồ ngốc thì cũng biết rằng ý nghĩa của việc ba mẹ hai bên gặp mặt nhau là thế nào. Đến lúc đó thể nào cũng sẽ đề cập tới chuyện kết hôn, nhưng Tạ Duyên còn chưa bao giờ thực sự cầu hôn cô.

“Được, được, được, vậy cháu tiếp tục đóng phim đi, bác không quấy rầy cháu nữa. Nhưng cháu cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, tuổi trẻ tụi cháu luôn thích thức khuya, chuyện này rất không tốt cho sức khỏe. Cháu xem đấy, Tạ Duyên cũng như vậy, cháu nhất định phải giám sát nó thật chặt mới được.”

Nghe Tạ Thuyên nói vậy, Tô San cũng chỉ có thể liên tục “dạ, dạ”. Sau khi cúp máy, cả người cô vẫn còn đang chưa tỉnh táo trở lại, ngồi dựa vào sô pha, ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay. Không biết có nên gọi điện thoại nói chuyện này cho ba mẹ cô hay không, hay là gọi cho Tạ Duyên trước?

Cho đến lúc cửa phòng trang điểm đột nhiên bị mở ra, nhìn thấy bóng dáng của hai người bước vào. Nhìn thấy cô đang thẫn thờ ngồi trên sô pha, Tiểu Chu lên tiếng:

“Chị Tô, đạo diễn nói cảnh cuối sẽ dùng diễn viên đóng thế.”

Cảnh cuối cùng là cảnh bắn nhau, còn phải nhảy từ trên lầu xuống. Không biết có phải do lần trước Tạ Duyên tới đây nói gì đó với đạo diễn hay không, hiện giờ mấy cảnh quay nào có một chút nguy hiểm thì dọa diễn đều nói cô dùng diễn viên đóng thế. Phải biết rằng bình thường mọi đạo diễn đều hy vọng diễn viên có thể tự mình đóng, như vậy thì khi quay mới có cảm giác chân thực.

“Chị biết rồi.”

Nói xong, Tô San lại nhìn sang Diêu Nhân đột nhiên tới đây, không ngờ chị ấy lại đột nhiên tới phim trường gặp cô.

Sau khi Tiểu Chu ra khỏi phòng, tiện thể khép cửa lại, Diêu Nhân mới thong thả đi qua ngồi xuống chiếc sô pha đối diện cô, lấy ra một túi văn kiện đưa qua cho cô:

“Vốn dĩ chị không muốn thay em nhận thêm bộ phim nào nữa, nhưng bộ phim này đạo diễn vẫn cứ kiên trì muốn mời em. Nghe nói lúc trước cũng đã tìm em một lần, lúc sau lại bởi vì em thay đổi người đại diện nên chuyện này lại bị trì hoãn cho tới bây giờ.”

Nghe vậy, Tô San nhận lấy túi văn kiện, mở ra nhìn thì hóa ra là kịch bản của bộ phim “Li Cung” kia. Bởi vì do hủy hợp đồng với bên Ánh Sao, trong khi chuyện trao đổi với phía đoàn làm phim này từ trước đến giờ đều do chị Lưu phụ trách, cho nên sau khi hủy hợp đồng thì chuyện này cũng không có động tĩnh gì nữa. Không ngờ đối phương lại kiên trì mời cô đóng như vậy.

“Đạo diễn của bộ phim này cũng là một đạo diễn rất có thực lực trong ngành, đội chế tác phim cũng là thuộc top đầu, cái chính là họ mong muốn em đóng như vậy. Theo lý thuyết thì bộ phim thế này nếu mời sao hạng A để đóng thì cũng không quá. Đây cũng xem như là một cơ hội rất tốt. Có điều nhìn em gần đây cũng rất mệt mỏi rồi, em suy nghĩ xem có nhận hay không?”

Diêu Nhân đứng dậy đi qua chỗ bình nước tự rót một ly cho mình.

Nghe vậy, Tô San cũng cảm thấy băn khoăn nhìn tập kịch bản này. Một hồi lâu cô mới thản nhiên nói:

“Em muốn suy nghĩ một chút, vài ngày nữa sẽ báo lại chị sau.”

Thật sự hiện giờ cô rất mệt, tiền mặc dù rất quan trọng nhưng không quan trọng bằng sức khỏe. Có điều đối phương là đạo diễn danh tiếng, lại có thành ý như vậy, vì cô mà chờ một thời gian dài, điều này khiến Tô San có một chút do dự.

Hiểu được suy nghĩ của cô, Diêu Nhân cũng không gấp gáp, uống một miếng nước sau đó lại đi qua ngồi xuống sô pha. Tay chị ấy cầm chiếc túi xách màu đỏ nghiêm túc nhìn cô nói:

“Không cần vội, em cứ từ từ suy nghĩ. Hiện giờ điều quan trọng nhất là chuyện của em và Tạ Duyên. Chỉ còn mười ngày nữa là Tết Đoan Ngọ. Nếu tụi em đã xác định chắc chắn là sẽ công khai thì chị với Hạ Hoa trao đổi lại xem có nên để lộ một chút về video hai người hẹn hò ra cho truyền thông hay không.”

Nghe vậy, Tô San lại nhíu mày, nhét tập kịch bản lại vào trong túi văn kiện, rồi nói:

“Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó chỉ cần để Tạ Duyên đăng Weibo thừa nhận là được rồi.”

---Hết Chương 98---

Editor: Nếu có ai không nhớ thì mình nhắc lại một chút nhé. Trong chương này có nhắc đến kịch bản “Li Cung”. Đây là kịch bản đã được đề cập chi tiết tại chương 69, là kịch bản cổ đại nói về nữ chính lợi dụng các Hoàng tử vây quanh mình mà tranh giành quyền lực. Nam chính là Đại Hoàng tử. Nhưng nữ chính lại lấy Tam Hoàng tử vì sự ham muốn quyền lực của bản thân. Đến lúc mọi chuyện kết thúc, Tam Hoàng tử lên ngôi rồi qua đời thì cô ấy mới nhận ra mình thích Đại Hoàng tử, người hiện giờ đã ở ngoài biên cương xa xôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.