"Anh....ngủ ở đây đi, em...tin tưởng anh."
Thấy cô cúi đầu, mấy ngón tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng giữ lấy vạt áo của hắn, yết hầu của Tạ Duyên lăn lộn, cuối cùng kéo tay cô ra, giọng nói trầm thấp:
"Nhưng anh không tin tưởng vào bản thân mình."
Tô San: "......"
Trong nháy mắt, mặt cô càng đỏ như tôm luộc:
"Nhưng mà....lúc nãy Hạ Hoa có nói buổi tối ở đây sẽ có rắn."
Trong giọng nói nhỏ nhẹ còn mang theo một tia sợ hãi, Tạ Duyên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ đưa tay nhéo nhéo má cô:
"Vậy em đừng có hối hận."
Ánh mắt hắn nhìn cô quá nóng bỏng, trái tim của Tô San đập dồn dập, có điều cô vẫn tin tưởng Tạ Duyên.
Giường gỗ vẫn đủ để hai người nằm, Tô San nằm bên trong, trên người đắp một cái chăn mỏng, lúc Tạ Duyên tắt đèn đi, toàn bộ không gian trong lều trại chìm vào bóng tối.
Đến lúc cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh, còn loáng thoáng nhìn thấy hình bóng hắn động đậy, Tô San nhắm chặt hai mắt lại, cô chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực dập nhanh tới mức muốn vỡ ra. Thỉnh thoảng còn có tiếng mọi người đánh bài từ bên ngoài truyền vào, vô cùng ầm ĩ, Tô San cũng hơi mở mắt ra, nhưng cũng không nhìn thấy gì vì quá tối.
"Bọn họ quá ồn ào rồi."
Đột nhiên giọng nói của hắn vang lên làm Tô San giật cả mình, cảm giác Tạ Duyên ngồi dậy, sải chân nhanh chóng đi ra khỏi lều.
Trong bóng đêm, lều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-doi-mat-hang-ngay/2053717/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.