Băng Linh rảnh rỗi thêm mấy ngày thì cũng đến lúc phải thực hiện nghĩa vụ của một người thừa kế. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức đến tập đoàn Thượng Quan làm việc với tư cách là tân chủ tịch. Mới sáng sớm vừa tỉnh dậy đã thấy Huyền Thương đang loay hoay trước tủ quần áo của cô ngắm nghía. Băng Linh liếc đôi mắt còn lim dim của mình đến, đưa tay che miệng ngáp một cái rồi hỏi anh:
- Anh đang làm gì vậy?
Huyền Thương vẫn không dời mắt khỏi tủ quần áo, tay thì không ngừng đảo qua đảo lại trong tủ áo, trả lời một câu:
- Giúp em chọn đồ!
- ... Việc này em tự làm được mà, nếu anh chưa ăn sáng thì xuống ăn đi, anh cũng phải đi làm nữa, đừng chỉ lo cho em.
Nghe vậy, Huyền Thương dừng động tác trên tay lại sau đó quay qua, khoanh hai tay trước ngực sau đó vừa đi đến phía cô vừa nói:
- Anh phải chọn xong đồ cho em rồi mới đi ăn. Em không thể mặc đồ quá lộ, cũng không thể quá bảo thủ. Anh dù sao cũng là doanh nhân, đối với chuyện kinh doanh chốn thương trường này anh vẫn rõ hơn em. Nếu ấn tượng đầu tiên không tốt về sau em sẽ khó quản lý cấp dưới. Em là con gái duy nhất của nhà Thượng Quan, người khác sẽ không dám bàn tán chuyện người nhà em để lại một sản nghiệp đồ sộ lại cho một cô gái mới đôi mươi, để cô ấy quản lý mấy lão hồ ly, nắm trong tay bát cơm của trăm nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-den-tu-nghin-nam-truoc/2383031/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.