Băng Linh ngồi trên giường nhìn người đàn ông không một mảnh vải che thân đang đi về phía tủ quần áo, trong đầu chỉ hiện lên 4 chữ: KHÔNG BIẾT XẤU HỔ! Rõ ràng là có thể quấn khăn nhưng anh lại không làm, này là muốn khoe ra vóc dáng hoàn mỹ của mình hay sao nhưng như vậy cũng quá tự tin đi mặc dù dáng người của anh đúng là rất đẹp.
Sau khi anh thay đồ xong rồi đi xuống nhà bếp Băng Linh mới dám đi thay đồ. Cô chọn cho mình một bộ váy màu đen, xòe, tà váy trước dài đến giữa đùi, tà sau dài đến gối.
Huyền Thương nói sẽ tặng cho cô một món quà, cô rất mong chờ, không biết đó sẽ là món quà nào đây. Khi Băng Linh xuống phòng bếp thì bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô ngồi phía tay phải của Huyền Thương và dùng bữa sáng do anh nấu. Ăn xong, rửa bát xong, Huyền Thương ra ngoài lấy quà cho cô. Chính xác là Tạ Phong đã mang quà đến. Có lẽ anh không có thích món quà này cho lắm hoặc có lẽ không hiểu vì sao cô lại thích vì gương mặt anh khi vừa bước vào nhăn nhó vô cùng. Còn Băng Linh thì đúng là rất thích món quà này. Vì quà mà Huyền Thương tặng cô chính là hai con chó Ngao Tây Tạng Đỏ vừa chào đời không bao lâu, rất dễ thương, bộ lông dày xù xù màu đỏ nâu vô cùng đẹp. Cô ôm chúng mà không muốn buông tay.
- Anh kiếm đâu ra hai chú Ngao dễ thương này vậy? Hình như giống Ngao Tây Tạng Đỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-den-tu-nghin-nam-truoc/2382909/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.