Sau khi đưa Thượng Quan Băng Linh về nhà, Đông Phương Huyền Thương cũng quay trở về biệt thự riêng của mình.
Vừa đi, anh vừa suy nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Hôm nay có lẽ là một ngày may mắn của anh. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính gặp mặt và nói chuyện với người con gái anh yêu nhiều năm đã không còn cần phải đứng từ xa quan sát nữa.
Anh yêu cô gái ấy yêu vô cùng, có lẽ anh đã yêu cô từ lần đầu hai người gặp nhau rồi, chỉ là anh ngu muội không nhận ra mà thôi. Cho đến một năm sau đó, anh đến Provence - Pháp. Ngay tại cánh đồng hoa oải hương ấy, anh đã gặp được tình yêu đời này kiếp này của mình.
Cô đứng ở đó, giữa cánh đồng hoa màu tím bát ngát tưởng như vô tận, cô khoác trên mình một bộ váy màu trắng dài đến mắt cá chân, đẹp như một tiên nữ giáng trần đang say sưa ngắm nhìn cánh đồng hoa, lâu lâu lại cúi xuống ngắt một vài cành rồi lại mỉm cười khúc khích làm tim anh đạp loạn nhịp. Cô đứng ở đó, đẹp như vậy, thuần khiết như thế, cô như một thiên sứ lạc vào chốn phàm trần này. Ngay giây phút ấy, anh biết mình đã yêu thật rồi, yêu một cô gái ngay lần đầu chung đụng đã gọi anh một tiếng "chú", yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cô gái vừa gặp đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh nhưng lại rời đi chỉ để lại cho anh một chiếc lắc tay kim cương khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-den-tu-nghin-nam-truoc/2382839/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.