Những khi Vũ Minh Nguyệt làm nũng thế này thì sự giận dữ của Âu Dương Tư Duệ lại trở về bằng không, anh thật sự không có cách nào để giận cô lâu được. Lúc trước đã không thể, bây giờ thì lại càng không.
Nhưng lần này anh không muốn dễ dàng tha thứ, bởi vì anh càng dễ dãi cô sẽ lại càng không nghe lời, như vậy không tốt chút nào. Hôm nay chỉ là trật khớp vai thôi, ngày mai ai biết cô lại rơi vào nguy hiểm kinh khủng nào nữa.
Âu Dương Tư Duệ không thể chịu được khuôn mặt nũng nịu này của Vũ Minh Nguyệt, anh lại càng không thể chịu được khuôn mặt đau đớn khi bị thương của cô. Vậy nên lần này anh phải giữ vững lập trường, phải để cô biết rằng anh đang rất giận.
"Đừng nghĩ có thể dụ dỗ anh bằng những hành động này, anh không dễ chịu như vậy đâu!" Âu Dương Tư Duệ đẩy cô ra, anh nghiêm mặt nói.
Vũ Minh Nguyệt đưa đôi mắt đáng thương nhìn anh, cô không nghĩ lần này chiêu trò của mình lại thất bại, mọi khi không phải làm tốt lắm sao.
"Em mới không có dụ dỗ anh, em đây là hối hận với những việc mình làm, đây là thành tâm xin lỗi!" Vũ Minh Nguyệt không chịu thua, cô kiên định đáp lại.
"Anh không muốn nghe mấy lời nói này, anh muốn nhìn thấy hành động!" Âu Dương Tư Duệ cố giữ khuôn mặt để không bật cười ngay lúc này.
"Hành động gì chứ?" Vũ Minh Nguyệt đăm chiêu suy nghĩ, có điều vài giây sau đó cô hình như đã hiểu sai ý của Âu Dương Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-cua-toi-thich-duoc-nuong-chieu/454018/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.