Vũ Minh Nguyệt mang trong mình tâm trạng hạnh phúc pha lẫn bất ngờ tựa vào lồng ngực Âu Dương Tư Duệ. Cô hôm nay chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới, giây phút này cô chỉ muốn thời gian dừng lại, để cô có thể bên anh lâu hơn một chút.
"Hắt xì." Gió lạnh bên ngoài biển thổi mạnh, cơn rét buốt làm cho Vũ Minh Nguyệt đánh một cái rùng mình, rồi hắt xì một tiếng.
"Em ổn chứ? Chúng ta quay về thôi, nếu không ngày mai em lại cảm lạnh mất!" Âu Dương Tư Duệ vội vàng cởi áo khoác ra choàng lên cho Vũ Minh Nguyệt. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô, rồi rảo bước nhanh quay về dinh thự lớn.
"Chỉ là có hơi lạnh thôi, em ổn mà!" Vũ Minh Nguyệt phì cười đáp, chân vẫn không ngừng di chuyển phía sau anh. Nhìn bóng lưng anh từ phía sau thế này, rộng lớn và vững chắc, lòng cô cảm thấy yên bình đến kỳ lạ.
...
Trở về phòng ngủ, Vũ Minh Nguyệt nằm lăn lộn trên giường không thể nào chợp mắt nổi, tay cô nắm chặt mặt dây chuyền xinh đẹp trên cổ. Nếu không phải do lời hứa của Âu Dương Tư Duệ và ba Lục Thần Vũ, thì cô nghĩ bây giờ bản thân chắc là đang nằm cạnh anh rồi.
"Dẻo miệng!" Nhớ đến lời tỏ tình của anh ban nãy, Vũ Minh Nguyệt thầm mỉm cười nói khẽ.
Đêm nay với cô thật sự rất dài, bất ngờ lớn thế này thì làm sao cô có thể không rộn ràng cơ chứ. Chờ đợi một người đã rất lâu, sau nhiều hiểu lầm thì thật may mắn là cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-cua-toi-thich-duoc-nuong-chieu/454003/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.