Hai mươi phút sau, Phó Tử Khanh mới len lỏi trong đám người đông đúc kia ra tới, vì thời tiết nóng bức nên trên trán hắn đầy mồ hôi, mà trên tay bây giờ đã có thêm hai tấm vé.
"Tôi mua được rồi, chúng ta đi thôi! Hôm nay tôi sẽ dẫn em đi chơi hết những trò chơi ở đây, chắc chắn là em sẽ hết buồn ngay thôi!" Nói xong hắn đẩy Vũ Minh Nguyệt đi vào trong, mà không để cô kịp đáp trả.
Bên trong công viên có rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh, vì là công viên này vừa xây dựng cách đây không lâu, cho nên mọi thứ đều còn rất mới. Người đến chơi tấp nập, tạo nên một khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Vũ Minh Nguyệt nhìn tới nhìn lui vẫn chưa biết nên chọn trò chơi nào, cô hiện tại cũng chẳng nghĩ được cái gì. Cô thẫn thờ đi như người mất hồn, bị người ta đụng trúng cũng không buồn phản ứng.
Phó Tử Khanh chăm chú nhìn cô, sau đó hắn đi đến quầy bán vé tàu lượn siêu tốc, không ngần ngại mà mua hai vé cho người lớn. Lúc quay lại, hắn một lần nữa nắm tay cô kéo đi.
"Đi cùng tôi thì em không nên bày ra gương mặt đó đâu, tôi sẽ buồn đấy! Em có sợ tàu lượn không? Nếu không thì đi thử với tôi, để gió trên cao thổi bay muộn phiền của em đi!"
"Tôi không sợ, có thể đi được!" Vũ Minh Nguyệt chậm rãi suy nghĩ, cô đáp. Cô cũng đâu phải người sợ độ cao, mấy trò chơi này với cô không thành vấn đề. Hơn nữa là cô rủ hắn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-cua-toi-thich-duoc-nuong-chieu/453948/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.