Ở khu vực nghỉ ngơi, Vũ Minh Nguyệt buồn rầu ngồi yên tại một góc khuất, ánh mắt cô đượm buồn, cánh môi mấp máy giống như muốn nói gì đó. Có điều cô cũng không biết nên nói gì, vả lại người kia có lẽ cũng không muốn nghe cô nói những lời này. 
"Cho em, uống trà nóng sẽ giúp em ấm người!" Âu Dương Tư Duệ từ quầy thức uống quay lại, trên tay là một ly trà gừng nóng, anh cẩn thận nhét nó vào tay cô. 
Vũ Minh Nguyệt đầu cúi thấp, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào ly trà sóng sánh, tuyệt nhiên cũng không thấy có khẩu vị, cô cũng chẳng muốn uống. 
Mặc dù Âu Dương Tư Duệ đã hứa với cô nhưng cô vẫn không cảm thấy an tâm. Hiện tại người dòm ngó anh nhiều như vậy, biết đâu anh sẽ thay đổi. Không phải là cô không muốn tin anh, chung quy từ đó đến giờ anh cũng chưa bao giờ nói thích cô, thật ra thứ cảm giác khó chịu trong lòng cô chính là lo sợ mất đi anh. 
"Làm sao, có người chọc em không vui?" Âu Dương Tư Duệ nhíu mày nhìn biểu cảm ưu sầu trên gương mặt Vũ Minh Nguyệt, ngữ khí giống như anh trai hỏi. 
Phải, người đó chính là anh. 
Nội tâm Vũ Minh Nguyệt không ngừng kêu lên, nhưng lời này quả thật khó nói, đúng hơn là cô không dám nói ra. Gương mặt cô to cỡ một bàn tay, bình thường cũng có hơi đầy đặn nhưng khi giận dỗi bộ dáng phồng mang thế này càng làm cho cô thêm phần đáng yêu. 
Âu Dương Tư Thần đưa tay lên sờ sờ chóp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-cua-toi-thich-duoc-nuong-chieu/453930/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.