Từ khi Tô Đàm Vân có thể nhận thức được, cô ta thường xuyên bị đói vì nhà không có tiền mua thức ăn. Những lúc như thế thì một đứa trẻ như cô ta chỉ biết nhặt nhạnh vài thứ bẩn thỉu rơi trên đất cho vào miệng, bởi vì người mẹ nuôi kia lúc nào cũng ra ngoài làm việc.
Năm Tô Đàm Vân lên tám tuổi, người mẹ nuôi kia cũng mắc bạo bệnh mà qua đời, cô ta cũng vì thế mà mất đi chỗ dựa duy nhất. Để có thể sống sót qua ngày, cô ta phải đi ăn xin, tệ nhất còn đi trộm tiền của người khác. Mãi cho đến khi người đàn ông kia xuất hiện, cô ta mới biết một bữa ăn ngon là gì, mới biết thế nào là cuộc sống của một con người.
Tô Đàm Vân khi ấy đã lên mười tuổi, cô ta được người đàn ông kia cho ăn học đàng hoàng, cũng như cho cô ta biết thân phận thật sự của mình là ai, mục đích ông ấy giúp cô là gì. Không phải nói khi mà nhìn thấy Lam Yên Chi được sống sung sướng trong vòng tay cha mẹ, Tô Đàm Vân cực kỳ ghen tị, vậy nên mới có câu chuyện ngày hôm nay.
Giờ nhìn thấy em gái hèn mọn ở trước mặt thế này, trong lòng cô ta có biết bao nhiêu là thoả mãn. Tại sao chỉ có mỗi cô ta phải khổ sở chứ? Lam Tiểu Nhã này cũng nên thử cảm giác đó đi.
Tô Đàm Vân càng nghĩ càng thống khoái, cô ta nở nụ cười quỷ dị, rồi lại nói tiếp. "Nhan sắc của mày đẹp thế này, không sử dụng quả nhiên uổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-cua-toi-thich-duoc-nuong-chieu/453920/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.