“Anh… có thể ôm em ngủ không?”
Cho dù nóng vậy nhưng Hình Dục vẫn muốn được Hình Khải ôm trong lòng, rất muốn.
“Không, không được.” Hình Khải quả quyết từ chối.
Hình Dục sững lại, bất mãn bĩu môi, đột ngột ngồi dậy, lật người ngồi lên đùi Hình Khải.
Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ vào phòng, thứ ánh sáng màu bạc đó baotrùm lên cơ thể trắng nõn của Hình Dục, tỏa ra một sức hấp dẫn mê mị.Tối nay, ánh mắt cô đã mất đi vài phần ngây thơ, lại như thêm vài phầnmơ hồ.
Hình Khải vội quay đầu đi, không thể nhìn tiếp được nữa, nhìntiếp không chừng anh sẽ gây ra một chuyện xấu mà “trời đất không dung”mất.
“Mau xuống đi Tiểu Dục, nghe lời anh, nghe lời, em ngoan…” Giọng Hình Khải bắt đầu khàn khàn, anh không dám động vào người Hình Dục, ítra là bây giờ không được.
“Anh, không tốt với em nữa…” Mắt Hình Dụcầng ẫng nước, thái độ của Hình Khải hôm nay rất đáng ghét, đầu tiên làkhông chịu ôm cô ngủ, giờ lại muốn vứt cô sang một bên, có phải bắt đầughét cô rồi không?
Nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống chiếc áo T-shirt của Hình Khải, anh cuống quýt, nhưng không dám mở mắt nhìn thẳng vàomắt cô, anh sao có thể giải thích với Hình Dục “ngây thơ” về hành độngbất thường của mình chứ?
“Anh không trả lời là thừa nhận rồi, anh không còn cần em nữa…” Hình Dục nức nở, đau lòng không thôi.
“Đương nhiên là không phải, cho dù anh không cần mình thì cũng vẫn cần em…”
Hình Khải lắp bắp trả lời, Hình Dục khóc thì khóc nhưng xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280119/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.