Hình Dục vừa khóc vừa lắc đầu, nói với giọng hối lỗi: “Là em không tốt,không nghe lời anh chạy lung tung, anh đừng giận…” Nói rồi cô lấy tráncọ cọ vào má Hình Khải, hoàn toàn không để ý Hình Khải ăn mặc khác ngàythường.
Thực ra, khi Hình Khải ra sức gào thét gọi tên cô, cô cũng cố gắng tìm tới nơi phát ra tiếng gọi, nhưng Hình Khải bước đi nhanh quá,còn chân cô lại vừa hồi phục chưa lâu, vì vậy trong lúc đuổi theo anhvấp ngã mấy lần, có điều cô không khóc, cũng không cảm thấy đau, chỉ bòdậy chạy tiếp.
Có thể, trong lúc tất cả mọi người không ai để ý, Hình Dục đã không còn quan tâm tới việc rút cuộc Hình Khải có còn là HìnhKhải năm mười bảy tuổi nữa không rồi, thứ mà cô quan tâm, chính là sựvui buồn của Hình Khải, nếu anh lo lắng, cô có thể cảm nhận được và sựlo lắng của anh chạm vào tim cô, cũng khiến cô lo lắng và tự trách mình.
Hình Khải đang định nói gì đó thì thấy thấp thoáng cái đuôi thò ra từ trong bụi cây.
Hình Dục nhìn theo ánh mắt của Hình Khải, kinh ngạc khi thấy chú chó bị phát hiện, cô vội vàng hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay bịt mắt Hình Khảilại.
Hình Khải gỡ tay cô ra, rồi nắm luôn lấy tay cô trong tay mình.
Hình Dục bĩu bĩu môi, cúi đầu nhận lỗi.
Hình Khải nhìn chăm chăm về phía con chó, trời ơi, sao càng nhìn càng quen…
“Đại Dục! Mau cút ra đây cho tao!”
“Gâu gâu gâu…” Đại Dục so vai rụt cổ chạy ra từ bụi cây, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280117/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.