Cô nhấc cao cánh tay lên, nhìn ống truyền dịch được cắm trên mu bàn taymình, cô từ từ rút ra, sau đó lần lượt rút hết những thứ ống cắm trênngười mình ra. Cô chỉ xử lý mọi thứ một cách vô thức, sớm quên mình đãtừng là một bác sĩ được đào tạo bài bản.
Hình Dục chống tay cố ngồidậy, nhìn quanh phòng bệnh toàn màu trắng, liếm liếm đôi môi khô nứt,thử lên tiếng tới ba lần, cuối cùng cũng bật ra được cái tên lúc nàocũng thường trực hiện ra trong đầu cô.
“Hình Khải, Hình Khải…”
Bật ra cái tên này, cô cũng không biết vì sao, nước mắt không ngừng chảy,dường như cả thế giới chỉ có một mình “Hình Khải” là nguồn năng lượng để duy trì sự sống cho cô. Giống như khát phải tìm nước uống, đói phải tìm cơm ăn, cô gọi ra một cách đầy bản năng.
Song, Hình Dục gọi mà không có kết quả.
Đối mặt với một môi trường hoàn toàn xa lạ, Hình Dục cảm thấy sợ, vòng tayôm lấy cơ thể đang run lẩy bẩy, trốn thôi, đi tìm Hình Khải. Đầu cô xuất hiện suy nghĩ: Chỉ khi có Hình Khải bên cạnh cô mới an toàn.
Bụp một tiếng, Hình Dục ngã xuống đất, cô đấm đấm vào hai bên đùi đau nhứckhông có lực của mình, cô muốn đi, nhưng hai chân lại không chịu nghelời, thế là cô bật khóc tức tưởi.
Những tiếng động trong phòng bệnh khiến y tá chú ý, họ vội đẩy cửa chạy vào.
Đột nhiên, y tá và Hình Dục đối mặt với nhau, sững sờ ba giây, rồi bất giác vui vẻ gọi to: “Trời ạ, Hình Dục đã tỉnh lại rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280114/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.