Em không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bây giờ là banngày hay đã tối, thần chí dần dần hỗn loạn, hít thở ngày một khó khănhơn… Hình Khải, em rất nhớ anh, nhớ đến anh, có thể làm giảm sự đau đớn, nhớ đến anh em có thể cười và ngừng thở…
…
Em xin lỗi Hình Khải,trước khi chết em đã làm một việc thật nhẫn tâm, vĩnh viễn không để anhđọc được nội dung trong cuốn nhật ký này, bởi vì em đang dùng chút sứctàn lực kiệt của mình để tiêu hủy nó.
Mỗi lần xé một trang, liềnkhiến em nhớ tới những ngày đã qua của chúng ta, em nghĩ, khi nước mắtcủa em đã cạn, thì quyển nhật ký đồng hành cùng em suốt mười tám năm này cũng sẽ cùng em trở về với cát bụi. Cũng tốt, coi như chôn vùi tìnhbạn, tình thân, tình yêu vừa tròn mười ba năm của chúng ta và cả tínhmạng em ở đây…
Em không còn nhiều thời gian nữa, đầu óc đã bắt đầu lộn xộn, nhớ tới hồi em còn bé.
Trước năm mười lăm tuổi, em sống trong một ngôi làng “liệt sĩ”, những ngườigià tóc hoa râm, cả ngày dùng nước mắt để rửa mặt. Còn em, ngày nào cũng sống trong sự hoảng sợ, sau đó lại kiên định nói với mình rằng, bố mẹnhất định sẽ trở về khỏe mạnh, bởi vì họ đã hứa với em, sau khi chấphành xong nhiệm vụ lần này, họ sẽ nhanh chóng về nhà, cùng em ăn sủicảo.
Thế là, em mang bao chờ đợi ngóng trông, hàng ngày đều đứng ởđầu làng chờ bố mẹ, đợi từ khi mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280110/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.