Báo cáo xong, đội trưởng đội cứu hộ lại lấy ra một cuốn sổ ghi chép vằnvện vết máu vết đất trên đó đưa cho Hình Khải, nói: “Quyển sổ này ở dưới tay Hình Dục, có một phần nội dung bị ai đó xé mất, chúng tôi đã cốgắng tìm kiếm, giao cho anh giữ.”
Nghe xong, Hình Khải phải giơ taylên tới ba lần mới cầm được quyển sổ, đấy là quyển nhật ký của Hình Dục, tất cả mọi bí mật của cô đều được cất giấu trong đó, nhưng, không có cô ấy, anh chẳng còn hứng thú tò mò với bất kỳ chuyện gì…
Đầu như bịrót thủy ngân vào, đau tới mức co giật, anh đã không còn dám nghĩ nữa,không dám đến gần phòng phẫu thuật, không dám nghe bất kỳ tin tức nàoliên quan đến Hình Dục, tất cả những âm thanh xung quanh đều khiến anhhoảng sợ.
Anh quay về phòng bệnh, khóa cửa lại, ngồi thu lu ở góctường, ngón tay bám chặt vào cuốn sổ nhật ký dính máu, gục đầu vào giữahai đầu gối, bóng tối cô đơn sao mà lạnh lẽo, còn anh dường như quay lại buổi tối nào đó của mười ba năm trước, những ngày tháng không có HìnhDục, không có cô, anh chỉ là một đứa trẻ mất phương hướng.
Xin em, đừng bỏ anh lại, đừng nhẫn tâm như thế, xin em đấy được không…
Hình Phục Quốc mặc dù không thể tới hiện trường, nhưng đã tìm được bác sĩngoại khoa giỏi nhất trong thành phố về phối hợp với bệnh viện để bànbạc phương án chữa trị cho Hình Dục, đích thân gọi điện hỏi thăm tìnhhình của cô, khi từng tin tức không mấy khả quan lọt vào tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280105/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.