Hình Khải đi một thời gian, dù bận dù mệt tới đâu, mỗi tối anh cũng đềugọi điện cho Hình Dục báo bình an. Đương nhiên, đó chỉ là cái mũ anhdùng để che giấu tâm trạng, anh muốn nghe giọng của Hình Dục, nghe tiếng cười của cô, tiếng cười khỏe mạnh.
Một năm nay anh thường xuyên gặpác mộng, tỉnh dậy toàn thân ướt thẫm mồ hôi. Thực ra anh không phải làmột người dễ nằm mơ, mọi người thường nói, người dễ nằm mơ lạc quan vôcùng, có khả năng tưởng tượng phong phú. Nhưng, giấc mơ của anh ngoàicái chết ra thì là máu tươi, hoặc là một màu đen kịt, chẳng phải là mộtgiấc mơ đáng để ghi nhớ.
Bây giờ, anh đã quen với việc có một cốcnước trắng ở tủ đầu giường, bên cạnh cốc nước là mấy viên thuốc an thần, nếu hôm sau có việc phải làm, anh chỉ còn cách là uống thuốc, ép mìnhphải ngủ.
Nếu không có việc, anh cũng không ngủ nữa, đi ra ngoài bancông đứng hóng gió, pha cốc trà, châm điếu thuốc, nhớ lại từng chút từng chút ký ức giữa anh và Hình Dục. Anh lúc thì cười, lúc lại u buồn,giống như một ông già sống dựa vào hồi ức vậy, ngồi trên ghế bố, ảotưởng về một tương lai không có thật.
Không phải anh không muốn cố gắng, chỉ là bởi vì, nếu Hình Dục rời khỏi thế giới này trước, tất cả sẽ vỡ tan như bong bóng.
Anh hi vọng biết bao được quay trở lại căn nhà ấm áp của họ, ăn bát mì do Hình Dục nấu.
Nhưng Hình Dục không cho phép anh hủy hoại tiền đồ, vì vậy anh sẽ thuyết phục mình, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280089/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.