Chuyện hủy hôn đã kéo dài lâu như thế, An Dao cũng cảm thấy mệt mỏi,nhưng khi tất cả lắng lại, cô mới ngộ ra rằng, mình đã từng làm baonhiêu là việc ngốc nghếch. Huống hồ, Hình Dục lại hoàn toàn không dươngoai giễu võ trên tư thế là người thắng cuộc, rõ ràng cô đã trách nhầmHình Dục. Có điều không phải việc gì cũng có thể nói “sớm biết thế”,chuyện gì phải trải qua thì nên trải qua.
“Cậu nhầm rồi, người bị tổn thương không phải mình, mà là người đàn ông định nắm tay đi nốt nửacuộc đời còn lại cùng cậu kia.” Hình Dục thở hắt ra, nói tiếp: “Mìnhchẳng cao thượng như cậu nghĩ đâu, và cũng chẳng phải là người bị hại gì gì cả. Mình vẫn luôn nghĩ, nếu có một ngày mình đi rồi, Hình Khải nêngiao cho ai chăm sóc đây…” Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi.
Nghe xong, An Dao nhìn theo bóng bạn, thở dài.
Nhớ lại những ngày đã qua, lần đầu gặp Hình Khải, cô đã yêu anh, đã trúngtiếng sét ái tình với anh. Con đường này là do cô tự chọn, thậm chí côcòn đưa ra cho mình tình huống xấu nhất, nếu cả đời này Hình Khải khôngyêu cô, hoặc đối với cô lạnh nhạt, cô cũng cam tâm tình nguyện chấpnhận.
Song, cô đã đánh giá quá cao tình yêu của mình, yêu một chút,mà lại muốn có được nhiều hơn, khi không đạt được kết quả như mong muốn, cô bắt đầu coi tất cả những người khác là kẻ thù, vô tình đánh mất conngười đáng yêu trước kia của mình.
Lúc này, An Dao đột nhiên như nghĩ ra điều gì, sững lại một lát, rồi gọi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280084/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.