Tháng 5 năm 2003.
Trung Quốc bị cuốn vào một đại họa chưa từng có:hội chứng hô hấp cấp tính nặng, hay còn gọi là SARS. Là một bệnh truyềnnhiễm về đường hô hấp do nhiễm virus Corona, người mắc bệnh sẽ có nhữngtriệu chứng như ho khan, sốt, khó thở. Khả năng tử vong cao.
Cácphương tiện thông tin đại chúng ngày nào cũng phát đi phát lại, cập nhật con số tử vong mới nhất, nhưng họ luôn không đưa ra số tử vong thật sự, ví dụ chết một trăm người chỉ công khai mười người. Có điều về điểm này thật khó trách, dù sao cũng không ai muốn nghe thấy sự diệt vong trướcđại nạn lớn.
Nhưng cho dù là thế, thì trong tình trạng đối mặtvới căn bệnh SARS không có thuốc đặc trị này, nhân dân cả nước vẫn thấpthỏm như không dám nghĩ tới ngày mai. Các trường cho nghỉ học, đường phố vắng tanh vắng ngắt, các phương tiện công cộng trống huơ trống hoác.Tới khi trong nhà cạn kiệt không còn gì để ăn nữa người ta mới đeo babốn cái khẩu trang đi ra ngoài mua bán, để tránh bị virus lây nhiễm, mỗi khi nghe thấy ai đó ho khan hai tiếng chỉ muốn lập tức nhảy tránh xa họ cả mét.
Và đúng vào lúc “nước sôi lửa bỏng” thế này, Hình Khải lại bị cảm nặng.
Hình Phục Quốc cũng được coi là một người của công chúng, nhận được mệnhlệnh nghiêm khắc của cấp trên: Nghiêm cấm ông về nhà thăm con trai. Hình Phục Quốc vì chuyện này mà buồn bã lo lắng tới bạc cả đầu, năm lần bảylượt đích thân gọi điện thoại tới tổ chức y học nghiên cứu về bệnh“SARS”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280080/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.