Đặng Dương Minh đương nhiên không thể để Hình Khải biết khi ấy người anh muốn khen là Hình Dục, nhún nhún vai cười thản nhiên: “Đáng tiếc quá,hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người mà bạn Hình Dục thích lại khôngphải là mình.”
“Hả, thế cô ta tới đây làm gì? Không phải vì cậuthì chẳng lẽ lại là vì mình?” Hình Khải thờ ơ trả lời bạn, đột nhiên, nụ cười của anh cứng lại, vô thức đưa tay lên vò vò tóc, nhờ sự nhắc nhởcủa Đặng Dương Minh, lẽ nào An Dao có ý với anh thật sao?
“Cậu đừnghiểu nhầm, vừa rồi mình ôm An Dao không phải là giở trò lưu manh gìđâu!” Hình Khải vội vàng giải thích, trong lòng anh lúc này tạm thờikhông thể đón nhận bất cứ một người con gái nào, ngoài những lúc anhthỉnh thoảng cảm thấy việc lấy Hình Dục làm vợ cũng không tồi.
Thế cũng không phải là đã để tâm tới Hình Dục sao? Anh đâu có thích cô thật.
Đặng Dương Minh vươn vai, điềm tĩnh nói: “Được rồi được rồi, kêu oan gì chứ, tế bào lưu manh sớm đã ăn sâu bám rễ trong đầu cậu rồi, có cô bé nàotrong đại viện này chưa từng bị cậu sờ tay nắn chân đâu?”
Người anhem suốt hai mươi năm trời, thậm chí trên người có bao nhiêu cọng lông họ cũng đều biết rất rõ, giữa họ chẳng có bí mật gì đáng nói. Nghe ĐặngDương Minh nhắc lại những chuyện hồi nhỏ, Hình Khải bỗng cảm thấy rấtđắc ý.
Anh ngẩng đầu nhả ra mấy vòng khói, nhớ lại những chuyện hồi bé, phì cười: “Đúng rồi, cậu còn nhớ con gái nhà chú Trần không?”
Nhắc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280062/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.