“Muộn thế này rồi liệu còn tiệm ăn nào mở cửa không?” Hình Dục lo lắng,nếu như ở nhà cô có thể làm cho Hình Khải ngay một bàn đầy thức ăn,nhưng tình hình hiện nay, cô cũng không thể đi xa quá, nếu không HìnhPhục Quốc sẽ phát hiện ra hành động khác thường của cô.
Một cơn gió lạnh ùa vào cổ Hình Khải, anh rùng mình, vội đuổi Hình Dục về: “Em về trước đi.”
“Anh sẽ ở đâu, có mang tiền không?” Hình Dục thấy Hình Khải thậm chí cònkhông cả mang theo hành lý, thật không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.
Hình Khải sờ sờ khắp người, cuối cùng cũng tìm thấy ví tiền, anh vội mở raxem, trong ví còn 300 tệ tiền mặt, ở trường chẳng có chỗ mà tiêu tiềnnên anh chỉ mang theo một ít để làm lộ phí, ai ngờ lại gặp phải vấn đềhóc búa thế này.
Hình Dục thấy anh đứng ngẩn người nhìn ví tiền, cô vội vàng lấy hết tiền trong túi áo đưa cho anh, thậm chí còn đưaluôn cả mấy đồng tiền lẻ, Hình Khải vì thể diện nên kiên quyết khôngnhận, hồi nhỏ thì được chứ giờ đã lớn rồi, cầm tiền của phụ nữ bỏng taylắm. Có điều anh rất băn khoăn, tại sao những lúc nhếch nhác nhất củaanh luôn bị Hình Dục chứng kiến từ đầu đến cuối chứ?
“Không sao đâu, trong ví anh còn có thẻ.” Hình Khải khua khua ví tiền, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Vậy em về nhà trước đây, anh đến khách sạn thì gọi cho em, tạm thời em vẫn chưa ngủ đâu.”
Hình Dục vẫn cố gắng tìm cách nhét mấy trăm tệ của mình vào túi áo khoác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280054/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.