Một quả bóng rổ được đánh lên ban công tầng hai, rõ ràng là muốn gây chú ý với Hình Khải.
“Hình Khải, xuống đây chơi bóng đi!”
“Không chơi, đang đọc sách.”
“Sách gì? Sách… vàng hả?”
“Cút ra ngoài kia, không thấy đang bận à?”
Hình Khải gãi gãi đầu, cầm quyển sách toán quay vào phòng ngủ.
Anh lật người nằm lên giường, nhìn đống sách giáo khoa xếp cao trên chiếctủ cạnh đầu giường… Kể ra thì cũng lạ, trước khi Hình Dục dùng điểm sốđể cá cược, Hình Khải thường không tự giác giở sách ra xem bao giờ. Cólẽ là do lòng tự tôn của một thằng đàn ông, không muốn bị con gái coithường, đặc biệt là nha đầu Hình Dục kia, thua ai thì thua chứ không thể thua Hình Dục, vì vậy, lòng tự tôn đã ép anh phải thể hiện cho Hình Dục thấy – anh đây hoàn toàn không phải nhớ nhung gì tấm thân trần của cômà lao tâm khổ tứ, cô muốn cởi, anh cũng chưa chắc muốn nhìn đấy!
Hình Khải nghe thấy tiếng bước chân đi lên tầng, vội vàng nhét quyển sáchgiáo khoa xuống gối, tiện tay với lấy một cuốn tạp chí lật lật để trướcmặt.
“Em đi lấy kem, anh vẫn ăn loại lần trước chứ?” Hình Dục gõ gõ cửa phòng, không có ý định vào trong.
“Gì cũng được! Mấy chuyện vặt vãnh như thế mà cũng phải hỏi sao?!” HìnhKhải phát hiện ra một điều, chỉ cần không giở trò sàm sỡ với Hình Dụcthì mắng mỏ cô thế nào cũng được. Nhưng nói chuyện không được đệm từbậy, thực ra có đệm từ bậy vào cũng chẳng sao, Hình Dục cũng không cãilại, nhưng cô sẽ tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.