Chính vì vậy, đám trẻ con trong đại viện khi nhìn thấy Hình Phục Quốc là sợ nơm nớp như nhìn thấy sói. Bọn họ cũng không chịu chơi với HìnhKhải, sợ chú Hình lại túm nhầm đối tượng.
Đặng Dương Minh làngười duy nhất chịu làm bạn với Hình Khải, cũng có thể là hợp tính hợpnết không chừng. Hai vị trưởng bối thường xuyên phải đi công tác, mặc dù ban cấp dưỡng cử người tới dọn dẹp và đưa cơm đúng giờ, nhưng hai chàng trai bắt đầu chán ngấy việc phải nhìn những bộ mặt lúc nào cũng nghiêmtrang hình sự kia, không chịu dậy đúng giờ, cũng không chịu ăn cơm đúngbữa, chơi điện tử tới khuya sau đó nằm lăn ra ngủ, không phân biệt nhàcậu nhà tôi, thân thiết như anh em ruột.
Có điều, từ saukhi Hình Dục vào nhà họ Hình, Đặng Dương Minh và Hình Khải không còn đihọc muộn nữa. Hình Dục gọi Hình Khải dậy, tiện thể cũng đánh thức ĐặngDương Minh luôn, khi hai chàng trai làm xong vệ sinh cá nhân, cũng làlúc cháo và quẩy nóng được dọn lên bàn. Rất nhiều người hiểu lầm chorằng con cái của những cán bộ cấp cao được sống một cuộc sống sung sướng như hoàng thái tử, nhưng nói thật, chỉ có tiền tiêu vặt là nhiều hơnmột chút thôi. So với những đứa trẻ bình thường khác, chúng gần nhưkhông có được sự chăm sóc yêu chiều của cha mẹ, càng rất hiếm khi đượcbiết đến một bữa sáng đầm ấm quây quần cả gia đình.
ĐặngDương Minh phần nào hiểu thân phận của Hình Dục, nên đôi lúc anh rấtthông cảm với cô bé. ở thời đại mà những cô bạn cùng tuổi còn mải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280017/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.