Lâm Thiên nhìn ngang nhìn dọc, nhìn xem đâu là người có khả năng sẽ cho cậu mượn điện thoại, đâu là người không quá vội vã.
Cuối cùng lọc ra được một bác trai ở tuổi trung niên, và thật may mắn, bác trai vô cùng thoải mái cho cậu mượn điện thoại, còn có ý hỏi Lâm Thiên có đói bụng không.
Nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ vừa lạc mất mẹ. Lại còn không biết địa chỉ nhà, thật ngốc quá mà.
Nhưng sự thật là do Lâm Thiên kia không hiểu tiếng, nên cậu ta không biết người khác đang nói gì.
Trước mắt mượn được điện thoại cái đã rồi tính.
Bác trai nhìn Lâm Thiên, thở dài vỗ vỗ đầu cậu vài cái, sau khi đưa điện thoại cho cậu liền có ý định đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua vài thứ cho cậu ăn. Ấy vậy mà chưa kịp đi, một chiếc bóng đen một lần nữa vụt qua, chen vào giữa hai người, giật lấy chiếc điện thoại.
Lâm Thiên: "...."
Bác trai: "...."
Lâm Thiên dường như đã có một chút kinh nghiệm, lần này cậu tỉnh lại rất nhanh, vội vàng xoay người chạy đuổi theo tên cướp kia.
Con mẹ nó cái gì đang xảy ra vậy ??!!
Bác trai trung niên ngay lập tức đuổi theo tóm lấy Lâm Thiên vừa mới chạy, vô cùng lo lắng không cho cậu chạy theo tên cướp nữa. Nếu là một chàng trai khoẻ mạnh hoặc vài người đuổi theo thì không sao, nhưng một tên nhóc con như vậy đuổi theo sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao cũng chỉ là một chiếc điện thoại, mất rồi vẫn có thể mua cái khác, chỉ có thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-that-tuyet-voi-nha/1165260/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.