"Lại đây, anh ôm một chút." Lâm Hạo vẫy vẫy ngón tay.
"Em không muốn." Lâm Thiên cau có, trong lòng vô cùng khổ sở. Cậu nắm lấy cái chăn chùm hẳn lên đầu rồi giữ chặt không buông.
Biết ngay mà. Biết ngay là không hề ngủ mà !
Lâm Hạo thở dài, "Ngoan. Lại đây."
Cái chăn vẫn không động đậy.
"Anh sắp đi làm rồi."
Lâm Thiên: "..."
"Hay em muốn anh lại chỗ em ?"
Lâm Thiên bị dồn nén bấy lâu nay, nhất thời tỏ ra không sợ, vô cùng kiên định nằm trong chăn mà tuyên bố, "Ngon thì anh lại đây đi, xem ai sợ ai !"
Ông nhịn chứ ông không nhường !
Ngay lập tức, một tiếng động từ phía ghế sofa phát ra, Lâm Thiên còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần sau lời tuyên bố của mình thì đã cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng một cách mạnh bạo lên trên vai của một người. Giữ chặt chăn đến mấy cũng vậy thôi, bởi cả người cả chăn đều bị bế lên mất rồi.
Này thì cho cậu thách thức.
Lâm Hạo không nói gì, cũng không thèm nhẹ nhàng hay kiêng nể mà sốc Lâm Thiên lên vai, mang tới chỗ khung cửa sổ. Anh dùng lực mạnh mở toang cửa sổ ra, cơn gió ở độ cao của tầng 15 ngay lập tức thốc vào. Lâm Thiên sau khi cảm nhận được bắt đầu rùng mình và rồi là khẩn trương, nằm trong chăn cậu không hề thấy gì cả.
"Có muốn nhìn bên dưới một chút không ?" Lâm Hạo mặt không cảm xúc hỏi.
"Thả em ra !! Anh làm cái gì vậy !" Lâm Thiên giãy dụa, giọng nói có phần lên tông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-that-tuyet-voi-nha/1165257/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.