"...Anh hai?" Lâm Thiên nằm trong lòng Lâm Hạo khẽ run.
"Ừ?" Lâm Hạo cưng chiều nhẹ hôn đỉnh đầu đứa nhỏ trong lòng mình.
"Anh hai không cần em nữa à?" Cái miệng nhỏ nhỏ có xu hướng mếu.
"Ai nói anh không cần em?"
Lâm Thiên tủi thân, "Anh hai... sẽ sang Mĩ..."
"Ngoan." Lâm Hạo khẽ cười, "Anh lúc nào cũng cần em, mãi mãi cần em."
Lâm Thiên không nhịn được nữa liền oà khóc, "Anh hai nói dối!!"
"Thiên Thiên ngoan. Anh đã bao giờ nói dối em chưa?"
"Em không biết, không biết!! Anh hai không cần em nữa!" Lâm Thiên khóc càng to hơn, cố gắng giãy dụa khỏi lòng Lâm Hạo.
Lâm Hạo đưa tay nắm lấy cằm Lâm Thiên, trên khuôn mặt anh bây giờ không còn che giấu bởi sự ôn nhu nữa mà hiện rõ sự băng lãnh, "Còn muốn làm loạn?"
Lâm Thiên nhìn anh trai mình, đôi mắt to tròn không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Em nghe cho rõ. Cho dù là đời này hay kiếp sau, em chỉ có thể là của anh, một mình anh!" Tay Lâm Hạo dùng lực bóp mạnh cằm Lâm Thiên, ánh mắt anh sâu thẳm không lối thoát.
"...Anh...hai" Lâm Thiên đau đến nhăn mặt lại, cảm thấy cằm mình như sắp gãy làm đôi.
Lâm Thiên khóc không ra nước mắt, cố gắng tìm cơ hội chuyển chủ đề, "Em cũng không muốn là của ông hàng xóm đâu! Hừ!"
"Em dám?"
Lâm Thiên vội vàng lắc đầu.
Hic! Chuyển chủ đề cái mông.
Kinh nghiệm lâu năm cho thấy, trong hoàn cảnh này, im lặng là vàng, ngoan ngoãn chính là kim cương!
*
"Tiểu Hạo, con đã chuẩn bị hết đồ dùng cần thiết chưa?" Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-that-tuyet-voi-nha/1165238/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.