Lâm Thiên trước đây đã từng được Lâm Hạo dặn dò, nếu có đi lạc thì lập tức phải mượn điện thoại gọi cho anh ngay. Nhưng đương nhiên, mọi chuyện không thể suôn sẻ như vậy được. Lâm Thiên mới 10 tuổi, đối với bánh bao nhỏ mà nói thì việc nhớ được số điện thoại của mọi người chính là một vấn đề không dễ dàng chút nào cả nói gì đến việc nhớ đường đi và địa chỉ đây?
Vậy nên Lâm Thiên hiện tại ngồi xuống cạnh gốc cây bên đường đối diện nhà hàng, ngoan ngoãn chờ Lâm Hạo tới tìm mình, cậu biết, anh hai nhất định là đang đi tìm cậu. Bây giờ đang là mùa đông, bánh bao nhỏ chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, áo khoác dày cậu đã cởi ra lúc dọn dẹp lớp mất rồi, mà từ lúc ngồi trên xe đến nhà hàng đều có điều hoà nên rất ấm áp, hiện tại lại đang ở ngoài trời, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Lâm Thiên lạnh đến cả người không ngừng run lên, cậu tự ôm lấy chính mình cố gắng truyền một chút ấm áp nhỏ nhoi cho cơ thể lạnh giá ấy.
Không được! Lâm Hạo từng nói Lâm Thiên là một đứa trẻ mạnh mẽ, vậy nên cậu sẽ không ngồi đây chịu rét mà không làm gì đâu!
Một người phụ nữ đi ngang qua đó đột nhiên áo bị giật giật lại, cô kì lạ cúi xuống nhìn thì trông thấy một đứa bé thấp thấp, mập mạp khiến người ta chỉ muốn bắt cóc về nhà mà cưng chiều. Nhưng nhìn khuôn mặt của đứa trẻ đó dường như mất đi vẻ hồng hào vốn có, thêm cái vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-that-tuyet-voi-nha/1165231/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.