Mọi người cùng nhau bước vào bên trong nhà hàng. Nơi họ ngồi có thể nói là rất lý tưởng cho việc vừa dùng bữa vừa ngắm cảnh. Cửa kính sát mặt đất kết hợp chiếc rèm chạm đất màu đỏ được vén lên, dù ở đây không quá cao nhưng vẫn quan sát được thành phố rộng lớn lung linh ánh đèn ở bên dưới, khăn trải bàn màu trắng tinh khiết, ở giữa bàn đặt một lọ hoa thấp, bên trên là đèn chùm ánh vàng, tất cả đều tạo nên một khung cảnh thanh lịch mà không kém phần sang trọng.
Nhưng đó là đối với những người bình thường hoặc biết thưởng thức, còn vị Lâm Thiên nào đó của chúng ta đang rất an nhàn được anh trai bế trong lòng ngực kia đánh giá, nơi này thật giống địa bàn tập trung của bọn buôn bán người...
Mấy người nói tôi không có mắt thẩm mỹ ? Ai nha, mấy người mới không có, không thấy nơi đây quá thích hợp để buôn bán người trái phép xuyên quốc gia sao? Vừa yên tĩnh vừa sang trọng, chẳng phải nếu buôn bán trái phép ở đây thì sẽ không ai để ý sao?
Lâm Hạo bế Lâm Thiên cùng ngồi xuống ghế sát cửa kính nhất, nhìn qua một lượt mọi người vẫn vui vui vẻ vẻ liên mồm Lâm chủ tịch, Nhạc chủ tịch. Đến khi tầm mắt dừng lại trên người đứa nhỏ trong lòng mình đột nhiên ngoan ngoãn thì không khỏi kì lạ. Anh trai đại nhân Lâm Hạo nào biết, em trai của mình hiện đang thả hồn vào chính trị, pháp luật của đất nước từ bao giờ; hiện tại chắc cũng đang sang đến tận nước ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-that-tuyet-voi-nha/1165218/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.