Cô nuốt nước miếng đảo mắt không dám nhìn thẳng vào cặp mắt quá mức sát thương của anh.
“Nhạn Nhạn.”
Nghe anh gọi cô lấy lại bình tĩnh thẳng thừng nhìn lại anh. “Dạ.”
“Tại sao hôn anh?”
Thời khắc này từ cặp mắt tràn ngập ôn nhu của anh, Lạc Nhạn không còn sợ hãi gì nữa. Cô vươn tay chạm vào má anh. “Lạc Dịch.” Cô lần đầu gọi thẳng tên anh
“Ừm.”
“Em thích anh. Là thích của một cô gái dành cho một chàng trai.”
Dù trước đó anh đã đoán được tình cảm cô dành cho mình nhưng khi tận tai nghe rõ ràng ba chữ ấy, trái tim anh như trật một nhịp.
Không nghe anh nói gì Lạc Nhạn hơi bất an, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.
Nhìn vẻ mặt hơi lo sợ của cô, anh nhếch miệng, nhìn lướt qua dây áo ngủ đã tuột khỏi vai của cô anh đưa tay chỉnh sửa lại một cách tự nhiên.
Rồi anh ừ một tiếng, lần nữa nâng cằm cô lên, anh dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Lạc Nhạn cứng đờ, hai tay cô nắm chặt hai bên, phải đến khi bị anh cắn lên môi một cái cô mới định thần. Vừa hôn vừa mỉm cười, ôm lấy cổ anh chủ động mở miệng để anh tiến sâu hơn.
Lạc Dịch khẽ cười tách hẵn cánh môi cô rồi lách lưỡi vào trong. Anh cảm thấy tư thế này không thỏa mãn lắm nên bế cả người cô đặt lên đùi mình. Răng lưỡi quấn chặt lấy cô. Hai người hôn nhau như chưa từng được hôn, càng hôn càng sâu, càng nghiện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-nhe-chut/2610111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.