Qua trưa cảnh sát có đến hỏi cô những gì xảy ra đêm qua. Cũng nhờ họ nói cô mới hay bọn Đường Sinh Quan đã cứu mình. 
Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, hình như đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh. 
“Lạc Nhạn?” 
Cô ừm. “Sinh Quan, cảm ơn ba người các anh đã cứu em.” 
Đường Sinh Quan nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái bên tai thì cảm thấy thật mẹ nó muốn lấy mạng ông đây mà. Anh hắng giọng lên tiếng: “Không sao, anh nghĩ ai trong tình huống đó cũng sẽ làm như vậy. Em khỏe chứ?.” 
“En ổn lắm. Nghe nói các anh bị thương?” Cô hỏi. 
Đường Sinh Quan chửi thầm tên cảnh sát lắm chuyện kia. Thật mất mặt. “Không không, chỉ vài vết thương nhỏ thôi. Không đáng.” 
Lạc Nhạn định nói thì bên kia có ai đó hét vào. “Nhỏ cái con khỉ, Nhạn Nhạn em gái, mặt anh thành heo rồi đấy.” 
“Mẹ nó, cậu đau lắm mà sao còn nói nhiều vậy hả?” Đường Sinh Quan che loa điện thoại, một cước đá vào mông Dư Không. Đồ đàn bà này. Thật không hiểu sao lại có thể chơi với hắn nữa. 
Lạc Nhạn hơi lo lắng nhưng cũng buồn cười. Cô nhếch khoé miệng hỏi thăm: “Có thể đến thăm bọn anh không?” 
Tập Tu Canh nghe vậy mắt sáng lên. Anh giật lấy điện thoại từ tay Đường Sinh Quan. “Được được em gái. Vì cứu em mà bọn anh suýt bay cái mạng nhỏ này rồi nha.” 
Đường Sinh Quan đỡ trán, anh sầm mặt giật lại điện thoại, còn trừng mắt cảnh cáo hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-nhe-chut/2610082/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.