Ngày hôm sau Lạc Nhạn gấp rút chuẩn bị đồ đạc đến kí túc xá. Cô tính ở nhà trọ nhưng nghĩ lại ở kí túc vừa không tốn tiền vừa có nhiều người có thể giúp cô trong một số trường hợp cô gặp chuyện không hay. Dù sao thì đề phòng vẫn là trên hết. Cô không dám dùng quá nhiều tiền trong tài khoản mà Lạc Dịch đã cho, cô muốn để dành số tiền ấy sau này đến một nơi xa để sinh con. Cô biết chắc chuyện này không thể giấu được lâu, cô phải tính tới đường bỏ đi, nếu không một khi Lạc Dịch rõ ngọn nguồn mọi chuyện thì đến cô còn lo không xong chứ đừng nói đứa bé. Chỉ mong anh đừng quá tàn nhẫn với cô và con mà thôi.
May mắn Lạc Dịch tin tưởng cô đi tình nguyện ở huyện xa nên không cho người theo bảo vệ mà hoàn toàn cho cô tự do. Chỉ thỉnh thoảnh anh sẽ gọi điện hỏi vài câu là xong. Nhưng để tránh tình cờ gặp phải người nào đó làm việc cho Lạc Dịch lại biết cô, nên những vật dụng hằng ngày cô hầu như đều đặt trên mạng, hạn chế ra ngoài đến mức tối đa. Dì Lan cũng có làm đồ ăn rồi gửi đến cho cô, cô cảm thấy rất biết ơn dì đã luôn nhớ tới mình. Cô có hỏi dì Dịch có dẫn phụ nữ về biệt thư không thì dì bảo không có ai cả. Lạc Nhạn hài lòng cũng có chút vui vẻ. Cô chợt hoài niệm về những ngày cả hai chỉ đơn giản là những người trẻ yêu nhau, không có hận thù, không có ràng buộc, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-nhe-chut/2610064/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.